Thương lắm cho cánh hoa tàn dần Vì ai chẳng màng đến bản thân em Lòng nhiều vết cắt, vẫn không một lời thở than Ngược xuôi mưa gió vì người Giờ thì ai cũng đã đi rồi Để lại phần em đớn đau khắp trời. Bao tháng năm qua mệt không em Những tiếng thở dài lặng trong đêm buồn Muộn phiền vây kín, trách sao đời nhiều trái ngang
Hai chàng ca sĩ nhí nắn nót từng nốt nhạc trong sáng tác của Tiên Cookie. Thủy Tiên với giọng hát khỏe khoắn và vũ đạo lôi cuốn khiến giám khảo không thể rời mắt. Bùi Công Duy ngẹn ngào cảm xúc thể hiện khúc tình ca. Quân Pino mang phong cách năng động vào bài hát khiến
Sinh hoạt chi bộ là một trong những hoạt động chủ yếu của chi bộ, có tác động trực tiếp đến quá trình lãnh đạo của Đảng và quá trình nhận thức của mỗi đảng viên. Do đó, nâng cao chất lượng sinh hoạt chi bộ thực chất là nâng cao năng lực lãnh đạo và sức
*190 / tÌnh mỘt thuỞ dang dỞ thƯƠng Đau . . . *190 / tÌnh mỘt thuỞ dang dỞ thƯƠng Đau . . . *330 / tÀn canh cuỘc chiẾn ngƯỜi yÊu vĨnh biỆt *65 / ĐỘc tÀi tham Ô mƠ hỒ dÂn chỦ *76. / miỀn nam nÁt tan sau ngÀy cỘng sẢn ( 30/4/1975 ) *79 / cŨng ĐÀnh vĨnh biỆt tÌnh ĐỜi cÁch nhau
Đời người khó lường, ngược cảnh hay thất bại đều là chuyện thường tình. Lúc này, bạn luôn phải giữ cho mình tâm thái lạc quan và tích cực, nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, lật ngược lại vấn đề, biết đâu "sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng", hi vọng luôn ở phía trước đón đợi bạn.
Trang đã nhận ra tình cảm thật của mình và mở lòng đón nhận tình cảm của Duy. Theo một số hình ảnh được hé lộ ở review "Thương ngày nắng về" phần 2 tập 18, nhiều khán giả đón chờ nhiều phân cảnh ngọt ngào, bởi tập 17 khép lại bằng việc Trang - Duy chính thức
DHKNZl. Tống Đào vừa tới cửa nhà họ Tùng, thì bị sự tiếp đãi nồng nhiệt của Tùng Chí Quân làm hoảng hốt. Tùng San đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt kích động vui vẻ tươi cười của họ, trong lòng có một cảm xúc không thể nói thành lời. "Lại đây, mau vào nhà ngồi." Phương Tiểu Tiệp kéo Tống Đào vào phòng khách. "Uống nước đi, đây là trà bác mới pha, Thiết Quan Âm, không biết cháu có thích hay không?" Tùng Chí Quân bưng một bộ trà lên. Tùng San nhìn thoáng qua, đó không phải là bộ trà họ thường dùng, mà là một bộ khác, đây là bộ trà Tử Sa mà Tùng Chí Quân vẫn luôn cất trong ngăn tủ như bảo vật. Năm đó khi Tùng Chí Quân đi công tác đã mua về, dùng hơn một ngàn tệ mới có thể mua được, nên ông ấy vẫn luôn tiếc khi dùng nó. Tống Đào cười có chút xấu hổ, "Bác trai bác gái, hai người đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu không thể chịu nổi đâu ạ." Phương Tiểu Tiệp vội vàng cười nói "Cháu giúp nhà chúng tôi một chuyện lớn như vậy, dù chúng tôi có phải dập đầu tạ lễ cũng không đủ!" Lão Tùng cảm thấy vợ mình nói có chút quá, ông đành ho khan hai tiếng, cười nói "Bà nhà bác không hiểu chuyện, mong cháu thứ lỗi." Tống Đào nhìn Tùng San, hắn thật sự diễn không nổi. Tùng San đành phải cười nói "Ba mẹ, hai người mau thu lại sự khách khí của mình đi, tiền bối và con rất thân, hai người làm như vậy không phải càng khiến anh ấy ngượng ngùng hơn sao?" Phương Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn Tùng San, "Con bé đáng chết này, sao lại không hiểu chuyện như vậy! Tống Đào đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, không biểu đạt lòng biết ơn vô hạn thì làm sao được?" Tống Đào yên lặng chảy mồ hôi, sau đó hít một hơi, cười vang nói "Bác trai bác gái, hai người không cần phải khách sáo với cháu như vậy đâu ạ. Cháu và San San rất thân cho nên dù cho San San không nhờ cháu giúp đỡ, cháu cũng không thể trơ mắt nhìn hai bác rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Hôm nay cháu có thể tới nhà mọi người nếm thử tài nghệ của bác trai đã là vinh hạnh với cháu lắm rồi, San San vẫn luôn nói với cháu tài nghệ của bác trai có thể mở được quán ăn cơ đấy." Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp không hẹn mà gặp liếc nhìn nhau, trong mắt họ cùng chan chứa ý cười. "Tốt lắm, vậy cháu ngồi chờ một lát, thức ăn bác đã chuẩn bị xong, đang chờ cháu tới để nhắc khỏi bếp!" Tùng Chí Quân nói xong liền đứng lên, lấy tạp dề mặc vào, sau đó đi vào bếp. Phương Tiểu Tiệp lại rót cho Tống Đào một chén trà, bà cười hỏi "Tiểu Tống, cháu là người ở thành phố A à? Ba mẹ cháu làm gì?" Tống Đào cười cười "Nhà cháu ở thành phố B, gia đình cháu làm kinh doanh." Tùng San đứng một bên nghe thấy vậy liền cảm thấy may mắn hôm trước cô và Tống Đào đã nghĩ ra cách ứng biến thật tốt. Mắt Phương Tiểu Tiệp sáng lên, "Kinh doanh sao, kinh doanh cái gì?" Tùng San vội vàng ngắt lời "Mẹ, mẹ đang điều tra hộ khẩu à? Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Một cái kết hạnh phúc viên mãn cho Cố Trì Tây và Tùng San, kéo theo cũng là những cái kết có lẽ là xứng đáng cho những nhân vật còn lại. Thể loại Hiện đại, đại phúc vs loli, cường thủ hào đoạt, HE Độ dài 91 chương Tình trạng hoàn Câu chuyện này thật phần nào ứng với câu “ Cô cướp bạn trai tôi, tôi sẽ ngủ với ba của cô” Tùng San là một cô gái xinh đẹp, tính tình thẳng thắng, gia đình thuộc loại trung lưu, kết quả học tập tốt, có một người bạn trai gắn bó ba năm, cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ viên mãn và kết thúc bằng một đám cưới ấm áp hạnh phúc. Nhưng mà định mệnh nào cho nữ chính toại nguyện như vậy, nếu không đã chẳng có truyện cho chúng ta đọc v Vào ngày sinh nhật của Cố Lâm Lâm, cô bạn tiểu thư cùng phòng KTX với Tùng San, ấy vậy mà ngang nhiên cướp đi bạn trai của cô lúc đó là Chu Trường An. Rồi cũng trong ngày hôm đó cô đã gặp Cố Trì Tây – ba của Cố Lâm Lâm ...và hai người chính thức dây dưa từ lúc này. "-Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, xoay lưng lại thì chú đã bảo tôi làm má 2 của cô ta, chú rảnh quá hay chú thấy đám nhà báo thiếu tin giật gân nên tạo cơ hội vậy? "-Em bảo em kiếm đàn ông giàu bao nuôi em để trả thù con bé, đơn giản thôi, chọn anh cho bớt việc. Bên đây anh cúp tiền ăn sáng của nó, bên kia anh mua LV hay Prada cho em xài. "Chú à, chú cho con hỏi một câu, cô ấy là con gái ruột của chú à? Sao con thấy chú thù cô ấy hơn cả con vậy?!" Cố Trì Tây lớn hơn Tùng San 23 tuổi, chính xác là con rể tương lai và mẹ vợ bằng tuổi nhau v Chính điều này đã làm Tùng San đắn đo rất lâu mới quyết định đến với anh. Con đường chinh phục vợ của Cố Trì Tây quả thật rất gian nan và nghiệt ngã nha, bị chị này ngược lên ngược xuống nhưng anh vẫn luôn mỉm cười và bao dung cho cô. Lúc đầu khi Tùng San vẫn còn bài xích anh kể cả sau khi hai người xxoo, anh vẫn âm thầm bên cô, dù cho cô đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý cỡ nào, làm tim anh đau cỡ nào anh đều mỉm cười và nói “ được”. Khi gia đình Tùng San gặp nạn, cô không còn cách nào phải chạy đến nhờ vả anh, nhưng Cố Trì Tây lại không lợi dụng lúc này mà ép buộc cô. Anh nói “Không sao, anh luôn đợi, đợi một ngày em lại quay về bên anh” Đối với Cố Trì Tây, cuộc đời của anh chỉ như mặt trời đã lặn, tình yêu hay hôn nhân từ rất lâu đã chỉ còn là vấn đề có cũng được và không có cũng chẳng sao, đó chính là lý do ngày xưa khi được nhờ vả anh không ngại ngần mà kết hôn rồi chăm sóc cho người vợ và con gái trên danh nghĩa hiện giờ của mình. Để rồi bây giờ khi tình yêu của anh, bình minh của anh xuất hiện đó lại trở thành một trong những rào cản khiến hai người khó đến với nhau. Bạn bè phản đối, gia đình phản đối, rồi ánh mắt dị nghị của người ngoài, những điều đó đối với một người trải đời như Cố Trì Tây quả thật không khó giải quyết, nhưng với anh, quan trong hơn chính là suy nghĩ chưa thể vượt qua tất cả để ở bên anh của Tùng San. Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, anh đã chờ cô năm năm, vậy không lý do gì anh lại không thể tiếp tục dùng tình yêu của mình để củng cố cho sự kiên định của cô. Cuối cùng khi sự thật được phơi bày hôn nhân trên danh nghĩa 20 năm của Cố Trì Tây, việc Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của anh , việc 5 năm trước anh đã gặp Tùng San… Một cái kết hạnh phúc viên mãn cho Cố Trì Tây và Tùng San, kéo theo cũng là những cái kết có lẽ là xứng đáng cho những nhân vật còn lại. Truyện không có tiểu tam, nhưng có vài nam phụ yêu nữ chính cũng rất đáng thương. Tình bạn, tình người, tình đời trong câu chuyện cũng đáng làm ta suy nghĩ. Truyện này tính cách nam chính thật sự được miêu tả rất hay, sự trầm ổn rất đúng với lứa tuổi của mình, nhưng vẫn có những phân đoạn tác giả miêu tả sự dồn nén được đẩy lên cao trào làm người đọc đau xót giùm anh. Đọc xong có lẽ sẽ có nhiều người không thích tính cách nữ chính ở những chương đầu, vì ngang bướng đôi khi hơi quá đáng, nhưng nhìn chung thì truyện vẫn hay, vẫn đáng để đọc. - Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 Des by Họa Qúy Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban
Cùng đọc truyện Tình Muộn của tác giả Thương Cẩm Duy tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website.“Cô dám đoạt bạn trai tôi, thì tôi sẽ làm mẹ kế của cô!” Tưởng như một câu nói đùa hay một câu giận dỗi giữa những côgái đang cãi nhau, nhưng thế nhưng đó lại sẽ thành sự thật Các bạn sẽ cảm thấy, ôi chà chà, đại thúc đã có con gái lớn thếnày mà còn ve vãn người ta, còn cô kia lại cam nguyện làm tiểu tam, sẽ thấy phản cảm đúng không? Ấy đừng đừng, lướt sơ bên ngòai như thế sẽ làm bạn bỏ đi một quyển truyện hay và anh đại thúc cực kì thâm tình đó. Cảm giác của mình lúc ban đầu cũng y như bạn, nhưng vẫn thắcmắc và tiếp tục lướt bởi anh đại thúc này quá mặt dày, và dần dần tôi bị cuốn lo bao đồng quá rồi, nếu chú rảnh thì chú về dạy con gái chú. Già đầu rồi còn đi cướp giật đồ của người khác'” “Cám ơn chú đã lo cho tôi, chỉ một tên tiện nam đó làm sao đánh ngã tôi được, cô ta chẳng qua có người cha giàu có mà thôi, cha tôi không giàu thì tôi sẽ tìm cha nuôi. Đến lúc đó cô ta xài Chanel, tôi sẽ mặc LV, cô ta lái Mercedes, tôi sẽ lái Volvo. Đối phó với loại tiểu tam như thế chẳng có gì hay bằng mình phải sống tốt hơn cô ta vui vẻ hơn cô ta.” Tùng San càng nói càng muốn cười, quá có lý tưởng, có khát vọng ! Đặc biệt chuyên tâm, quả thực cảm động. Thất tình chính là có thể cho một cô bé nháy mắt trưởng thành một cô gái. cô cảm thấy mình hình như là tẩu hỏa nhập ma Đông Phương Bất Bại, còn kém tiên phúc vĩnh hưởng thọ cùng trời đất . Nam chính lặng lẽ đáp “Kiếm đâu cho xa, có người cha nuôi giàu có trước mặt emr ồi đây.” Càng nói, Cố Thừa Tây càng dựa càng gần. "Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, xoay lưng lại thì chú đã bảo tôi làm má 2 của cô ta, chú rảnh quá hay chú thấy đám nhà báo thiếu tin giật gân nên tạo cơ hội vậy' 'Em bảo em kiếm đàn ông giàu bao nuôi em để trả thù con bé,đơn giản thôi, chọn anh cho bớt việc. Bên đây anh cúp tiền ăn sáng của nó, bên kia anh mua LV hay Prada cho em xài' 'Chú à, chú cho con hỏi một câu, cô ấy là con gái ruột của chú à? Sao con thấy chú thù cô ấy hơn cả con vậy?!’
Phương Tiểu Tiệp cười, "Anh không cần chờ, chúng tôi vĩnh viễn không đồng ý!" Tùng Chí Quân đứng lên, "Cố tiên sinh, hôm nay mời anh về trước đi." Cố Trì Tây đứng lên, cười cười, "Tôi về trước vậy." Hắn quay đầu nhìn về phía Tùng San, không che giấu được yêu thương trong ánh mắt, "Đừng khóc, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ." Tùng San tiễn hắn tới cửa, bàn tay nhỏ bé níu lấy tay áo hắn. Hắn nhịn không được lại xoa xoa đầu cô, "Ngoan, tất cả cứ giao cho anh." Tùng San đóng cửa, trở lại phòng khách, nhìn thấy sắc mặt của Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân, nước mắt lại rơi xuống, "Ba mẹ, thực xin lỗi, con đã làm hai người thất vọng rồi." Phương Tiểu Tiệp lại thở dài một tiếng, "San San à, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, đàn ông khắp thế gian này nhiều như thế, cho dù con có nhắm mắt chọn bừa cũng không tới lượt anh ta chứ?" Tùng San cúi đầu, "Mẹ, con cũng biết chúng con không xứng đôi, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt, con rất thích anh ấy. Thật ra ngoài chuyện anh ấy lớn tuổi, anh ấy còn chỗ nào không tốt chứ, không phải lúc trước mẹ còn giới thiệu bác sĩ Trương cho con sao? Sao bây giờ lại để ý tuổi tác như vậy?" Phương Tiểu Tiệp giận run cả tay, "Sao có thể giống nhau được chứ? Trương Dật Bạch mới 33 tuổi, nhưng Cố tiên sinh này đã 43! Hơn nữa chủ nhiệm Trương là người trong sạch, chưa từng kết hôn, không vợ cũ, không con cái!" Bà tự vỗ ngực kiếm chế cơn giận nói tiếp "San San, mẹ hi vọng con gả cho người giàu có, không phải vì muốn con sau này không phải chịu khổ sao? Nhưng cũng không phải cứ đàn ông có tiền là được! Con đừng coi mẹ con như người ham tiền có được không? Mẹ muốn là người có tiền nhưng hai đứa phải thật sự yêu nhau kìa, nếu không năm đó mẹ cũng không gả cho ba con khi ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng!" Tùng San cau mày, "Mẹ, con không phải vì tiền mới ở bên anh ấy." Phương Tiểu Tiệp chỉ tay vào chuỗi hạt trên cổ cô, "Con có biết con đang đeo cái gì trên cổ không? Ngày hôm trước mẹ và ba con thấy nó trên ti vi, con có biết nó trị giá bao nhiêu không? Con đeo nó ra đường, sao có thể không biết xấu hổ mà nói với người ta con không phải vì tiền mà cặp với đại gia chứ?" Tùng San sờ chuỗi hạt san hô trên cổ, ngón tay lại bất giác siết chặt. Tùng Chí Quân vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng, "San San, bỏ qua chuyện tuổi tác thì người này ba vẫn không thể đồng ý." Tùng San giương mắt nhìn lão Tùng, "Vì sao?" "Người này rất phức tạp, con lại hồn nhiên như vậy, hai người không hợp nhau." Lão Tùng thở dài, "Anh ta mới hơn 40 tuổi đã có thể lăn lộn ở thành phố A lên tới địa vị ngày hôm nay thì thủ đoạn nhất định rất ngoan độc, con ở bên cạnh người như vậy tương lai nhất định không hạnh phúc. Ba nuôi nấng con nhiều năm, chưa bao giờ hi vọng con có thể gả cho người ở trên cao, chỉ ngóng trông con có thể tìm được người thật lòng yêu thương con, sống cuộc sống hạnh phúc đời thường. San San, con nói anh ta thật lòng yêu thương con, nhưng con có thật sự biết anh ta suy nghĩ gì không? Con có thể thấu hiểu tâm tư của anh ta không? Con ở bên anh ta, anh ta có thể triệt để nhìn thấu con người con, còn con thì sao? Hai người các con bất luận địa vị hay mức độ thành thục trong tâm lý đều kém nhau quá nhiều, con ở bên anh ta, vĩnh viễn chỉ có anh ta chơi đùa con, còn con không thể đấu lại anh ta." Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân, gật đầu nói "Người xưa nói môn đăng hộ đối, nghe thì không hợp tai lắm nhưng cũng rất có lý. Con với anh ta, môn không đăng, hộ không đối, không phải anh ta không xứng với con, mà là chúng ta không thể trèo cao với tới người ta." Tùng San khóc không thành tiếng, "Ba mẹ, anh ấy cũng không phải người cao không thể với như chúng ta vẫn nghĩ, anh ấy là người rất khiêm tốn, chưa bao giờ tự cao tự đại." Tùng Chí Quân lắc đầu, "Ba không nói anh ta là người như thế nào, có vài thời điểm anh ta không thể bình dị gần gũi như thế được. Ba, chú Thái và người bạn của anh ta gọi là lão Thẩm từng cùng nhau dùng cơm một lần, người có thể khiến cho chú Thái của con cung kính gọi một tiếng "Ngài" ở thành phố A này có mấy ai chứ." Phương Tiểu Tiệp giật mình nhìn Tùng Chí Quân, "Người này có thế lực đến thế sao?" Tùng San hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, nghiêm túc nói "Ba, con biết chuyện ba lo lắng là gì. Con cũng từng rất lo lắng về chuyện này, cho nên anh ấy theo đuổi con lâu như vậy, con vẫn luôn trốn tránh, hận không thể tránh anh ấy thật xa. Nhưng sau này con phát hiện, trốn tránh như vậy cũng không có ích gì, hơn nữa sau lần ba bị người khác hãm hại, con cũng hiểu rõ, cho dù chúng ta cứ thật thà mà sống, cũng vẫn sẽ gặp phải tai bay vạ gió, khi tai họa ập đến, chúng ta không thể làm được gì. Nếu địa vị của anh ấy bày ra ở đó, anh ấy lại yêu con như vậy, vì sao con không thể dựa vào anh ấy, để anh ấy bảo vệ con, bảo vệ gia đình chúng ta?" Tùng Chí Quân hơi giật mình nhìn con gái, "San San, con..." Tùng San tiếp tục nói "Bây giờ con quá nhỏ, nhưng con không bao giờ muốn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của gia đình chúng ta khi gặp phải tai hoạ. Con không sợ bị người ngoài nói này nói nọ, bởi vì con càng muốn bảo vệ gia đình mình nhiều hơn. Cho dù có bị người khác mắng con tam quan bất chính, vì tiền mà theo đại gia, con cũng không quan tâm. Dù sao con cũng thật sự thích anh ấy, anh ấy cũng thật sự yêu con, cần gì phải để ý tới ánh mắt người khác nhiều như vậy? Anh ấy là người từng trải thì sao, con cũng thừa nhận mình không nhìn thấu tâm can anh ấy, song điều này có liên quan gì? Con chỉ chắc chắn rằng anh ấy yêu con, anh ấy sẽ không làm tổn thương con, không được sao?" Phương Tiểu Tiệp mù quáng nói, "San San, mẹ không muốn con vì chúng ta mà tự bán chính mình!" Tùng San cau mày, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, "Mẹ, con không tự bán mình, chúng con là quan hệ yêu đương bình đẳng." Tùng Chí Quân lại lắc đầu, "San San, con ở bên người này, vĩnh viễn sẽ không có bình đẳng."
tình muộn thương cẩm duy