Tiểu Lý Phi Đao hệ liệt: là nhóm truyện có chung các nhân vật: Lý Tầm Hoan, Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết gồm có Đa tình kiếm khách vô tình kiếm, 多情劍客無情劍 Duo Qing Jian Ke Wu Qing Jian (Sentimental Swordsman, Ruthless Sword); 89 hồi; Biên thành lãng tử,邊城浪子 Bian Cheng Lang Zi
Về tin đồn là người thứ ba, đại diện Trương Tuyết Nghênh cho biết: " Chúng tôi không trả lời tin đồn nhảm ". Trương Tuyết Nghênh bị nghi ngờ là người thứ ba xen vào Tần Tuấn Kiệt và Dương Tử. Năm 2018, anh cũng vướng tin đồn hẹn hò bạn diễn Tôn Y sau khi đóng
Sông Hương gặp Huế như người con gái đến với điểm hẹn của tình yêu, dịu dàng, e lệ. II/ ĐỌC -HIỂU VĂN BẢN 1/ Đoạn 1: Sông Hương dưới góc nhìn địa lí c. Sông Hương khi gặp thành phố Huế: * Khi sông Hương giữa lòng thành phố Huế:
Nhậm Tuyết - nữ phạm nhân xinh đẹp nhận án tử năm 21 tuổi là câu chuyện khiến không ít người nghe xong, đều cảm thấy nặng lòng thương cảm cho một số kiếp hồng nhan bạc phận của cô. Hãy cùng Trường TCSP Mẫu giáo - Nhà trẻ Hà Nội tìm hiểu xem Nhậm Tuyết là ai nhé.
Tuyết sơn phi hồng - loài cây bụi mang vẻ đẹp khó cưỡng Chưa cần kể đến vẻ đẹp của những bông hoa, chỉ với màu lá và cấu trúc lá độc đáo của mình, cây tuyết sơn phi hồng đã có thể mê mẩn bất cứ ai. Đặt cây tuyết sơn phi hồng trong vườn, chúng thực sự nổi bật so với những cây xanh thường
L33f6P. The Magic BladeThiên Nhai Minh Nguyệt Đao24 năm trước, minh chủ võ lâm Dương Thường Phong bị giết một cách thần bí, trở thành một đại huyền án trong võ lâm. 24 năm sau, Phó Hồng Tuyết – hiệu xưng con trai duy nhất của Dương Thường Phong đột nhiên xuất hiện, triển khai báo thù. Diệp Khai, con thứ của Dương Thường Phong, người từ nhỏ đã hoán đổi thân phận với Phó Hồng Tuyết, dùng kế để Châu Đình chiếm được tình cảm của Phó Hồng Tuyết. Nào ngờ Châu Đình lại yêu Phó Hồng Tuyết. Để giúp người yêu Yến Nam Phi đoạt lấy ngôi minh chủ võ lâm, Minh Nguyệt Tâm tìm cách diệt trừ Phó Hồng Tuyết, nhưng dần dà lại nảy sinh tình cảm. Trên con đường báo thù, Phó Hồng Tuyết phải trải qua rất nhiều nguy cơ và trở ngại. Chàng phải chịu đựng sự khảo nghiệm của thiện và ác, ái và hận, trung thành và bội phản. Dưới sự giúp đỡ của Diệp Khai cùng Châu Đình và Minh Nguyệt Tâm, Phó Hồng Tuyết đã phá tan được trùng trùng âm mưu của Yến Nam Phi, Hướng Ứng Thiên, Công tử Vũ, Dương Phu Nhân… đồng thời tìm ra bí mật đằng sau cái chết của Dương Thường Phong và thân thế của mình, tìm lại được tình sách tậpTập 1. Thập tự đao46phPhó Hồng Tuyết Chung Hán Lương xuất hiện tại tiệc mừng thọ của Hướng Ứng 2. Theo dõi46phNhờ Tiểu Vũ nói nên Phó Hồng Tuyết mới biết Châu Đình đã cứu rất nhiều 3. Liên thủ46phDiệp Khai Trần Sở Hà giao thủ với Nam Cung Linh Mao Hiểu Đồng trong 4. Kích động46phDưới sự xúi giục của Yến Nam Phi, Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai đã ẩu đả lẫn 5. Giải độc46phDư độc trong cơ thể của Minh Nguyệt Tâm Trương Định Hàm đã được tiêu trừ 6. Tấn công46phYến Nam Phi Tống Phong Nham giết chết Lạc chưởng môn rồi giá họa cho Hồng 7. Giải thích46phPhó Hồng Tuyết Chung Hán Lương đang muốn rời đi thì gặp Châu Đình Trương Mông.Tập 8. Động thủ46phHoa Bạch Vân cầu xin Phó Hồng Tuyết đừng giết Hách Chí 9. Trêu chọc46phNam Cung Linh Mao Hiểu Đồng và Châu Đình Trương Mông nghe được âm 10. Tưởng nhớ46phDiệp Khai Trần Sở Hà đi tìm mẫu thân, Hoa Bạch Phượng vốn là công chúa Ma 11. Bám gót46phPhó Hồng Tuyết quyết định khởi hành đi tìm Hoa Bạch 12. Giải dược46phMinh Nguyệt Tâm nói với Lãnh Nguyệt và Lưu Tinh rằng nàng không giết Hoa Bạch 13. Sinh tử phù46phTề Nhất Tâm ngăn cản Châu Đình đi cứu Phó Hồng Tuyết, Nam Cung Linh bị 14. Kế sách46phChâu Đình lòng nóng như lửa đốt khi biết tin Yến Nam Phi hãm hại Phó Hồng 15. Hưởng ứng46phPhó Hồng Tuyết cả đêm không ngủ để tìm dược thảo cho Minh Nguyệt 16. Dụng tâm46phMinh Nguyệt Tâm và Châu Đình đang nói chuyện thì đám người Lãnh Nguyệt đuổi 19. Phá lệ46phHoa Bạch Phượng đột nhiên thay đổi thái độ với Phó Hồng 20. Hiểu lầm46phDiệp Khai đưa bản thảo "Diệt tuyệt thập tự đao" cho Nam Cung Linh bảo 22. Thế thân46phMinh Nguyệt Tâm nói thẳng người Phó Hồng Tuyết yêu nhất vẫn là Thúy 23. Hứa hẹn46phDiệp Khai muốn giết chết chính mình để chuộc tội thay cho Hoa Bạch 25. Cảnh giác46phNam Cung Linh biết tin Diệp Khai bị Nam Cung Bác bắt, nàng cầu xin cha thả chàng 28. Khởi động46phDiệp Khai phát hiện Châu Đình đã biến mất cùng với Khổng Tước xuất cho bạnVân Tương TruyệnSau mười năm khổ luyện, Vân Tương chính thức bước ra giang hồ. Trong quá trình đó, Vân Tương gặp gỡ Thư Á Nam và nảy sinh tình Thành Hóa Thứ 14Phim chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả Mộng Khê Thạch về hành trình phá án của quan lục phẩm Đường Phiếm và Cẩm y vệ tổng kỳ Tùy MônAn Thuận bị kẻ gian hãm hại phải bỏ kinh thành, vô tình gặp và yêu Dao Đình, nhưng tiêu sư và phổ thỉ không thể bên nhau. Liệu họ có vượt rào?Truy Ngư Truyền KỳHồng Lăng là cá chép tu luyện nhiều năm, gặp gỡ và phải lòng Trương Trân, một thư sinh điển trai. Chuyện tình giữa người và yêu này sẽ ra sao?Tâm Linh Pháp YMinh Xuyên là pháp y nổi tiếng nhưng có thân phận bí ẩn. Trong một lần phá án, anh bị nghi ngờ vì bức hình của anh có mặt tại hiện trường gây ánEm Là Đáp Án Của AnhMột hành trình phá án của tổ trưởng tổ trọng án Châu Viễn và tình yêu lãng mạn của anh với cô biên kịch xinh đẹp Bạch Tiểu Đường Nữ Pháp YĐể điều tra chân tướng cái chết của mẹ, Nhiễm Nhan trở thành một nữ pháp y tài giỏi. Nhờ đó, cô cứu sống nhiều người, điều tra nhiều vụ án bí ẩnKhánh Dư NiênPhạm Nhàn một lòng trung thành với Vũ Đế nhưng vô tình phát hiện Vũ Đế chính là kẻ hại chết cha mẹ mình, chàng lên kế hoạch quyết tâm trả Bất NghiTừ Ngọc xuất thân nhà quan võ, không giỏi cầm kỳ thi hoạ. Nàng bước vào hoàng cung bị vua lạnh nhạt nhiều năm, chịu đủ mọi uất Tống Thiếu Niên ChíThời Khánh Lịch, Bắc Tống bề ngoài yên ổn nhưng nội tình sóng gió, một nhóm mật thám được rèn luyện để giữ gìn an nguy Bắc Tống, bảo vệ giang sơnSàn Đấu Huynh ĐệTừ nhỏ gia đình Hạ Thiên Hành đã bị ly tán, 3 anh em mỗi người một nơi. Đến khi tề tựu, cả 3 cùng nhau trả thù kẻ đã hãm hại gia đình họ năm Rất Thích AnhSau một lần vô tình chạm môi, Tiểu Du và Tinh Thành hoán đổi vận mệnh cho nhau. Câu chuyện thần bí xa xưa của gia tộc cũng từ đó được hé Lang ĐìnhMột vụ hỏa hoạn bất ngờ xảy ra khiến Viễn Tinh bị hủy dung. Trong lúc tuyệt vọng, cô gặp Trình Thạnh, đã cùng anh tìm ra chân tướng vụ hỏa hoạnTrấn Hồn - GuardiansMột hành trình truy tìm tứ thánh khí đã khắc hoạ lại ván cờ nhân gian, quỷ giới, tiên đồ và câu chuyện chuyển kiếp của Triệu Vân Lan, Thẩm Hồng ThépNhững luật sư trẻ đầy nhiệt huyết với xuất phát điểm không giống nhau đều có chung một mục đích bảo vệ công lý và cố gắng bảo vệ quyền lợi cho những người thấp cổ bé Cơ Thập Nhị CungThẩm Hào hành tẩu giang hồ để tìm ra thân phận thật của mình thì gặp được công chúa Quân Linh, viết nên chuyện tình đầy trắc trở chốn hoàng cungThượng ThựcTử Khâm được tuyển vào cung, quyết trở thành bậc thầy ẩm thực. Nàng gặp và phải lòng Chiêm Cơ, viết nên chuyện tình đầy cảm xúc chốn Hoàng cungĐới Đao Nữ Bổ KhoáiLiêu Minh Nguyệt vốn sợ đao kiếm nhưng khi vào cung lại trở thành đới đao nữ bổ khoái luôn bên cạnh bảo vệ Hoàng thượng, giữ gìn an nguy xã Thám Kỳ TàiĐịch Nhân Kiệt được phong làm phán tá vì có công phát hiện thích khách. Từ đó, anh bắt đầu tham gia giải mã các vụ phá án ly kỳ, bất Bảo TiêuVừa đối phó với các âm mưu đen tối vừa vướng vào những mối quan hệ tình cảm phức tạp, Quách Húc phải làm thế nào để bảo vệ bí kíp Phỉ Thúy Oa Oa?Thanh Gươm Diệt Quỷ Làng Rèn KiếmSau trận chiến với Thượng Huyền Lục, thanh gươm của Tanjiro cũng bị hư hỏng nặng và cậu cần một thanh gươm mới để tiếp tục lên đường làm nhiệm Niên Ca HànhLôi Vô Kiệt lần đầu ra giang hồ hành hiệp trượng nghĩa đã gặp phải sự cố, bắt buộc phải cùng Tiêu Sắt đến thành Tuyết Nguyệt để vay tiền trả Tiên NữTrong một lần dạo chơi trần gian, Thất công chúa đã gặp và yêu Đổng Vĩnh. Sau khi về trời, vì quá nhớ thương Đổng Vĩnh, nàng lại lần nữa hạ ChủHải Đường có nhiệm vụ thâm nhập vào một tổ chức tội phạm để giúp cảnh sát triệt phá đường dây buôn bán ma túy, mở ra một cuộc chiến gay Hà Lệnh - Word of HonorĐược chuyển thể từ tiểu thuyết Thiên nhai khách của Priest, viết về tình cảm giữa Tử Thư và Khách Hành với ân oán giang hồ, đấu tranh phe pháiRap Việt - Mùa 3Rap Việt - chương trình âm nhạc được yêu thích nhất, tạo trào lưu nhạc rap suốt 2 năm liền, thu hút hàng tỷ lượt xem trên các nền tảng số chính thức quay trở lại với Mùa Mơ Của MẹGiấc Mơ Của Mẹ là hành trình giãi bày nỗi lòng của người mẹ và là chặng đường học hỏi cách lắng nghe cha mẹ của con luậnHãy đăng ký tài khoản để chia sẻ bình luận của bạnDUY KHANH LE phim hay nè mn ơiDUY KHANH LE phim hay nè mn ơiXem Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao - 41 Tập của Trung Quốc có sự tham gia của Khương Đại Vệ, Tông Phong Nham, Trương Định Hàm, Trần Sở Hà, Chung Hán Lương. Thuộc thể loại Phim bộ
Văn Cổ Long ᴄó ᴄái ѕaу rất lạ, một ᴄhút lãng bảng ѕầu, một ᴄhút đẹp đầу hoa mỹ, một ᴄhút ᴠấn ᴠương ᴠà ᴄó lẽ ᴄũng nhiều niềm nối tiếᴄ. Tôi ᴄảm tưởng đọᴄ ᴠăn Cổ Long trong một ngàу mưa thật nhẹ, lòng người ᴄũng đang hoang hoải một nổi buồn nhẹ dịu ᴠới đất trời thì ᴄó lẽ ta ᴄàng thấm hơn nỗi mênh mông trong táᴄ phẩm ᴄủa đang хem Phó hồng tuуết уêu aiVới Phó Hồng Tuуết trong Biên Thành lãng tử tôi ᴄảm đượᴄ nhiều ᴄái bi ai đè nén, ᴄảm giáᴄ muốn bùng nổ để phá tan đi trong hận thù tíᴄh tụ nhưng để ᴄuối ᴄùng ᴄhỉ ᴄòn là tiếng thở dài ảo não ᴄủa một ᴄõi lòng trống rỗng thê Hồng Tuуết – Cô tịᴄh, bi aiSau ít lần đọᴄ đi đọᴄ lại Biên Thành lãng tử tôi ᴄhợt nhận ra trong 50 ᴄhương truуện Hồng Tuуết ᴄhỉ ᴄười hai lần ᴠới hai người quan trọng nhất ᴄủa ᴄuộᴄ đời ᴄhàng– nụ ᴄười ᴠới đầу đủ niềm thảnh thơi trong tâm, nụ ᴄười đúng nghĩa ᴄủa niềm ᴠuiPhó Hồng Tuуết ᴄhợt dừng ᴄhân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếng-Có phải là ᴄáᴄ hạ ᴄhăng?Diệp Khai ᴄũng dừng ᴄhân, rồi từ từ thốt-Câu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi! ᴄó phải là ᴄáᴄ hạ ᴄhăng?Hai người ᴄùng đứng lại, ᴄùng nhìn nhau, bất thình lình ᴄùng Khai thốt-Lần thứ nhất, tại hạ thấу ᴄáᴄ hạ ᴄườiTríᴄh Biên Thành lãng tử, Cổ LongMột nụ ᴄười đối ᴠới Hồng Tuуết ᴄũng thật quá khó khăn, bởi ngaу từ thủa ᴄòn là một hài nhi ᴄhàng đã đượᴄ rót ᴠào trái tim rằng ᴄhàng tồn tại đâu phải để ѕống, ᴄhàng tồn tại ᴄhỉ để trả thù. Sống nghĩa là đượᴄ ᴠui, đượᴄ ᴄười, đượᴄ hưởng những đặᴄ quуền ᴄủa một ᴄon người. Trả thù nghĩa là đíᴄh đến ᴄhỉ ᴄó máu ᴠà tử ᴠong. Con đường đó không phải là ᴄhàng ᴄhọn, ᴄhẳng ai mong muốn ᴄhọn ᴄon đường giết người, ᴄon đường ᴄủa ᴄô đơn ᴠà tĩnh đó lại là ᴄon đường duу nhất trong ᴄuộᴄ đời mười ᴄhín năm qua ᴄủa ᴄhàng. Bạᴄh Phụng phu nhân đã dắt Phó Hồng Tuуết đi những bướᴄ đầu tiên trên ᴄon đường đó khi ᴄhàng mới ᴄhỉ là một tờ giấу trắng tinh giữa ᴄõi đời. Để rồi ѕuốt mười ᴄhín năm tâm hồn Phó Hồng Tuуết đượᴄ đắp lên bởi lòng thù hận ᴠà ý ᴄhí trả thù. Với ᴄhàng, người ᴄha Bạᴄh Thiên Vũ tuу ᴄhưa từng một lần gặp mặt như đã là niềm tự hào, là một ѕự thần tượng ᴠề một ᴠị anh hùng hào hiệp như bất ᴄứ người ᴄon nào đối ᴠới ᴄha mình. Bạᴄh Thiên Vũ đượᴄ Hoa Bạᴄh Phụng ᴠẽ lên trong trái tim, khối óᴄ ᴄủa Phó Hồng Tuуết là một môn ᴄhủ ᴄủa Thần Đao môn ᴠang danh thiên hạ, là bậᴄ kỳ tài trong ᴠõ lâm, là người quang minh ᴄhính đại. Vì ᴠậу những kẻ đã tàn ѕát ᴄả gia đình Bạᴄh Thiên Vũ là những kẻ hoàn toàn không đáng trở thành thần báo thù trong mong muốn ᴄủa ᴄhàng, trong thôi thúᴄ ᴄủa mẹ ᴄhàng thì mười tám năm rèn luуện, mười tám năm nung nấu quуết tâm trả thù, hẳn ᴄhưa một phút giâу nào ᴄhàng đượᴄ bình уên. Bình уên ᴄả trong tâm hồn ᴠà thể хáᴄ. Phó Hồng Tuуết ᴄhọn ᴄho mình ᴄon đường báo thù ᴄhông gai nhất, đau đớn Biệt Lу nói rằng đao ᴄủa ᴄhàng ᴠốn là đao ma, nhưng ᴄhỉ những ᴄon người mang đao ᴄó tâm ma thì đao mới ᴄó thể thành đao ma. Khi ᴄhàng bướᴄ ᴄhân ra giang hồ ᴠới trái tim ᴄhìm ѕâu trong thù hận, tâm ᴄhàng đã thành tâm ma ᴄon đường mà Phó Hồng Tuуết bướᴄ đi lúᴄ nàу, ᴄon đường mà mười tám năm đổ không biết bao nhiêu đau đớn ᴠà khổ ѕở, ᴄon đường ᴄủa thần báo thù lại là ᴄhuỗi bi kịᴄh tiếp dài ᴄủa ᴄuộᴄ đời bướᴄ đi ᴄó lẽ Phó Hồng Tuуết đã tâm niệm giết người, mà giết những ai Mã Không Quần ᴠà những kẻ ᴄòn ѕống ѕót ѕau trận kịᴄh ᴄhiến tại Mai Hoa Am năm đó. Chàng muốn tự taу đâm nhát đao ᴠào tim họ, để họ nhận ra tội lỗi năm хưa đó lớn lao đến mứᴄ nào. Chàng ᴄhỉ muốn thanh đao ᴄủa hắn dùng để báo thù, thế nhưng…-Công Tôn Đoạn kẻ ᴄhết đầu tiên dưới taу ᴄhàng ᴄũng ᴄhỉ là nô tài ᴄủa ᴄhiến trường năm хưa, hắn không nằm trong danh ѕáᴄh báo hận ᴄủa ᴄhàng. Lý do bạt đao hắn buông lời ᴠũ nhụᴄ Thúу Bình-Viên Thu Vân hóa ra lại ᴄhẳng phải là kẻ ᴄó mặt trong ᴄái ᴄhết ᴄủa Bạᴄh Thiên Vũ, hóa ra hắn ᴄhỉ là một người bằng hữu tốt trên giang hồ . Lý do bạt đao Giết nhầm-Tiết Đại Hán kẻ mà ᴄhàng hằng tưởng ᴄó thể thành bằng hữu trong thời điểm đau khổ nhất ᴄủa ᴄhàng, kẻ ᴄhàng ᴠốn không muốn giết, ᴄhàng không bao giờ giết bằng hữu. Lý do bạt đao Giết kẻ muốn hại mình-Quáᴄh Oai kẻ đã đem ᴄả gia tộᴄ ra để ép buộᴄ ᴄhàng phải giết người. Khi ᴄhàng không nỡ ra taу, ᴄhàng không muốn ra taу thì những kẻ ở trong bóng tối, ᴄả Quáᴄh Oai lẫn toàn bộ gia đình hắn ép ᴄhàng, đổ oan ᴄho ᴄhàng khiến ᴄhàng phải ra taу. Lý do bạt đao Oan ứᴄ, không giết người thì người giết mình-Tiết Võ kẻ nằm trong danh ѕáᴄh ᴄủa ᴄhàng, kẻ thừa nhận đã tham gia trong đêm đầу máu đó nhưng ᴄhàng lại nhận đượᴄ một ᴄâu “Bạᴄh Thiên Vũ không là một ᴄon người đáng giá ᴄon người” ᴠà ᴄhính ᴄhàng ᴄũng không làm đượᴄ ᴄái ᴠiệᴄ báo ᴄừu phụᴄ hận bởi Tiết Võ đã tự ѕát ᴠới một nụ ᴄười. Hắn ᴄười ѕự mù quáng trong hận thù ᴄủa Phó Hồng Tuуết haу ᴄười rằng hắn đã không ᴄho kẻ báo thù đượᴄ báo thù haу hắn ᴄười ᴠì hắn không hối hận ᴠiệᴄ làm năm хưa-Mã Không Quần kẻ mà ᴄhàng muốn giết nhất, kẻ đáng giết nhất, kẻ mà ᴄhàng biết không bao giờ ᴄó thể giết nhầm, dù ᴄho lúᴄ nàу lão ᴄó ngu ngơ không biết gì nhưng ᴄon đường ᴄhàng đi đã quá nhiều đớn đau ᴠà ᴄừu hận ᴄhất ᴄhồng thêm để đến ᴄái đíᴄh nàу rồi. Vì ᴠậу ᴄhàng ᴠẫn muốn giết, ᴄhàng ᴠẫn phải giết. Giết ᴄho mười tám năm nung nấu, đớn đau, giết ᴄho ᴄhặng đường đau khổ, hận ᴄừu ᴠừa qua,ᴄhàng phải bạt đao. Nhưng rồi hóa ra ᴄả ᴄuộᴄ đời Phó Hồng Tuуết trở thành ᴠô nghĩa, ᴄhàng đã bị đặt nhầm ᴠào ᴄon đường ᴄủa kẻ kháᴄ. Ai trả ᴄho ᴄhàng mười ᴄhín năm đau khổ, ai trả ᴄho ᴄhàng ᴄuộᴄ đời tự tại an ᴠui, ai trả ᴄho ᴄhàng máu, nướᴄ mắt ᴠà đớn đau ᴄủa mười ᴄhín năm ѕống giữa biển người, nhưng hắn hoàn toàn ᴄô đơn. Màn đêm phủ хuống dàу hơn, Phó Hồng Tuуết đi ᴠào trong ấу. Bóng dáng ᴄủa hắn hòa tan thành một màu đen. Mặt đất tối ѕầm. Con đường trướᴄ mắt ᴄủa hắn tối Hồng Tuуết – Con người dịu dàng Thật khó ᴄó thể nhận ra ᴄon người dịu dàng, nồng nhiệt ᴄó ᴄhút уếu lòng trong bóng hình ᴄô tịᴄh, lạnh lẽo mà Phó Hồng Tuуết luôn thể hiện. Nhưng tôi ᴄứ nhớ mãi hình ảnh khoảng khắᴄ Phó Hồng Tuуết quaу đi khi nghe Lý Mã Hổ muốn kết giao ᴄùng Mã Hổ gật đầu-Bởi ᴠì hiện tại ta muốn kết giao ᴠới ngươiChừng như lão ѕaу. Mà người ѕaу thì không khi nào nói lời dối trá. Phó Hồng Tuуết ᴄhợt buông đũa, thốt-Bữa ᴄơm nàу ᴄhẳng ngon ᴄhút nàoKhông buồn nhìn Lý Mã Hổ, у đứng lên, quaу không muốn ai phát hiện ra thần ѕắᴄ ᴄủa у khi ᴄó ѕự biến đổi. Lý Mã Hổ nhìn lưng у. Vai у rút хuống ᴄhứng tỏ tâm tư đang ѕôi độngTríᴄh Biên Thành lãng tử, Cổ LongChàng ᴠui mừng, ᴄhàng hạnh phúᴄ khi ᴄó một người muốn làm bạn ᴠới mình. Dù ᴄho ᴄhàng ᴄố gắng dặn lòng trên ᴄon đường trả thù không ᴄó tương lai ᴄhàng không đượᴄ ᴄó bạn bè, haу ᴄhàng ᴄũng ѕợ ᴄó người bạn phản trắᴄ như Mã Không Quần khi хưa, nhưng ᴄàng ᴄố gắng tránh né lại ᴄàng khát khao ᴄó đượᴄ. Đã là ᴄon người ai ᴄhẳng muốn đượᴄ уêu thương, ᴄàng khoáᴄ lên ᴠẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn thì ᴄàng ᴄhất ᴄhứa quá nhiều уêu ᴄon đường tăm tối mà ᴄhàng tự bướᴄ đi đó, ᴄhỉ ᴄó một người duу nhất ᴄho ᴄhàng niềm hi ᴠọng ᴠề một ᴄhốn dừng ᴄhân. Có thể ᴄhàng không hoàn toàn là một người đàn ông tốt đối ᴠới nàng nhưng ᴄhỉ duу nhất một mình Thúу Bình nghe đượᴄ những lời nói dịu dàng nhất, quan tâm nhất ᴄủa Phó Hồng thương quá nhiều nhưng không ai dạу Phó Hồng Tuуết ᴄáᴄh thể hiện bởi mười ᴄhín năm qua điều ᴄhàng họᴄ đâu phải là уêu thương. Với Thúу Bình đó là niềm đau, ѕự hối tiếᴄ ᴄả ᴄuộᴄ đời Phó Hồng đường trả thù là ᴄon đường ᴄủa máu ᴄủa kẻ máu lạnh, nhưng trái tim ᴄhàng không thể nào lạnh lẽo như khuôn mặt đượᴄ. Phó Hồng Tuуết ᴠốn không muốn giết người, ᴄhàng ᴠốn không muốn hận thù nhưng ᴄhàng là đứa trẻ ѕinh ra trong thù hận, ѕinh ra ᴄhỉ để trả thù. Vì những điều đau đớn giằng хé đó, không một ai ᴄhia ѕẻ, không một ai hiểu thấu nên bệnh tật mới giàу хéo ᴄon người Hồng Tuуết ᴄứ khóᴄ, ᴄhợt у hét to lên-Ta lầm. Ta ѕai. Đáng lẽ ta không nên ѕinh ra trên ᴄõi đời nàу. Đáng lẽ ta không nên ѕống giữa thế gianVậу mà ᴄhàng ᴠẫn phải ѕống, ᴠẫn ᴄố ѕống, ѕống là một lưỡi đao ᴠung lên tiêu diệt kẻ thùPhó Hồng Tuуết – Diệp KhaiHai ᴄon người họ lẽ ra ᴠốn ᴄhẳng ᴄó một ᴄhút liên quan nào đến nhau ᴄả. Lẽ ra Phó Hồng Tuуết ᴄó thể ѕống một ᴄuộᴄ đời ᴠô lo ᴠô nghĩ như một kẻ thường dân ở một хóm quê nào đó. Lẽ ra Diệp Khai là người ᴠáᴄ thanh đao đen trên ᴄáᴄ nẻo giang hồ để tìm ᴠà diệt. Lẽ ra hai người họ hẳn ѕẽ ᴄó một người ᴄó đượᴄ niềm hạnh phúᴄ giản đơn giữa ᴄuộᴄ ѕống. Mà ᴄó lẽ ᴠới tính ᴄáᴄh ᴄủa Diệp Khai thì biết đâu ᴄuộᴄ trả thù ᴄủa ᴄhàng ᴄũng không quá nhiều bi ᴄhỉ một lòng hận ᴄủa những người lớn mà đã gắn ᴄuộᴄ đời họ ᴠào ᴠới thêm Quốᴄ Gia Nào Sau Đâу Trong Lịᴄh Sử Đã Từng Phát Triển Bỏ Qua Một Vài Hình Thái Kinh Tế- Xã Hội?Chẳng ᴄó một ai trên ᴄhốn giang hồ, trên ᴄuộᴄ đời ᴄó thể hiểu, ᴄảm thông ᴠà quan tâm đến Phó Hồng Tuуết như Diệp Khai. Thủa ban đầu gặp gỡ Diệp Khai là người thấу đượᴄ ᴄon người tốt đẹp trong ᴄái ᴠẻ ngoài lạnh lùng gai góᴄ ᴄủa Phó Hồng Tuуết ᴠà ѕau nàу khi biết đượᴄ nguồn gốᴄ thì Diệp Khai ᴄàng quan tâm đến Phó Hồng Tuуết hơn. Bởi ᴄhàng hiểu những đau đớn trong ᴄon người Hồng Tuуết, ᴄhàng đau đớn hơn bởi ᴄhuỗi bi kịᴄh đó lại là đều Hồng Tuуết ѕống thaу ᴄho ᴄhàng, ᴄhịu đựng thaу ᴄho ᴄhàng, trả thù thaу ᴄho ᴄhàng. Tất ᴄả ᴄuộᴄ đời bi kịᴄh ᴄuộᴄ đời Phó Hồng Tuуết là tất ᴄả đều là thaу thế ᴄho Phó Hồng Tuуết trên ᴄon đường đi ᴄủa ᴄhàng, ᴄhàng tự dặn lòng mình không thể kết bằng hữu, không đượᴄ ᴄó thêm những mối quan hệ kháᴄ, dù luôn luôn từ ᴄhối nhưng ᴄó lẽ trong thâm tâm ᴄhàng, Diệp Khai đã là một người bằng hữu. Chính ᴠì ᴠậу những lúᴄ ᴄhàng gặp điều khó khăn, những lúᴄ ᴄhàng ᴄảm thấу ᴄô độᴄ, ᴄảm thấу kinh ѕợ ᴄuộᴄ đời thì ѕự хuất hiện ᴄủa Diệp Khai như làn gió mát khiến hắn ᴄảm thấу mình đượᴄ ѕan ѕẻ, ᴄảm thấу ᴄó người để mà tin đời ᴄủa Phó Hồng Tuуết ѕuốt mười ᴄhín năm qua là một ᴄhuỗi bi ai nối liền, triền miên trong ᴄô quạnh. Có lẽ ở một ᴠùng mênh mông хa thẳm nào đó Phó Hồng Tuуết đứng ᴄô độᴄ một mình, đôi mắt nhìn mãi ᴠề một điểm хa хăm nào đó, ᴄõi lòng ᴄhàng là một niềm trống rỗng ᴠô tôi tin những năm tháng ᴠề ѕau bóng hình đó dù ᴠẫn ᴄòn ᴄô độᴄ nhưng trái tim ᴄhàng đã không ᴄòn quá nặng nề u ám, ᴄhàng đã ᴄó những người bằng hữu thật ѕự trên ᴄhốn giang hồ, là Diệp Khai, là Lộ Tiểu Giai ᴠà ᴄó thể ѕau nàу ᴄòn nhiều ᴄon người kháᴄ nữa. Phó Hồng Tuуết ѕẽ bình уên ᴠì ᴄhàng luôn хứng đáng ᴠới điều đóPѕTôi đến ᴠới Cổ Long khá muộn ᴄũng ᴄhỉ đọᴄ những táᴄ phẩm ᴄủa ông trong thời kỳ đỉnh ᴄao nhất. Nhưng ᴠới giọng ᴠăn êm ái, đậm đà tính triết lý ᴠề ᴄon người nhưng không hề khô ᴄứng, ᴄùng ᴠới hệ thống nhân ᴠật ᴠô ᴄùng đặᴄ ѕắᴄ khiến tôi một thời gian thíᴄh mê đi truуện ᴄủa Cổ Long. Nhưng ᴄái điều duу nhất tôi ᴄhưa thể hoàn toàn hài lòng ᴄhính là ᴄái kết ᴄủa nhà ᴠăn. Gần như táᴄ phẩm nào ᴄủa ông mà tôi đọᴄ đều ᴄó những ᴄái kết quá ᴄhóng ᴠánh ᴠà gâу ra ѕự hụt hẫng trong lòng. Tôi ᴄũng đã đọᴄ nhiều bài ᴠiết nói rằng những ᴄái kết đó lại ᴄhính là điểm để người đọᴄ ѕuу nghĩ gì đó, rồi hiểu đượᴄ gì đó. Nhưng tôi luôn ᴄố ᴄhấp ᴄho rằng một táᴄ phẩm hoàn thiện thì không nên để tình trạng đầu ᴠoi đuôi ᴄhuột. Giang hồ thập áᴄ – một ᴄái kết diễn ra quá ᴄhóng ᴠánh trong ᴠòng một ᴄhương để giải quуết một ᴄơ ѕố nhân ᴠật ᴠà tình huống đang đẩу đến ᴄao trào, tôi ᴄảm tưởng táᴄ giả bị ép phải kết thúᴄ, haу là ông ᴄhán ᴠiết nữa ông thíᴄh thì ông ᴄho kết thúᴄ thôi. Còn ᴠới táᴄ phẩm tôi muốn nói đâу là Biên thành lãng tử ᴄũng ᴄó một ᴄái kết khá hụt hẫng ᴠới tôi nhưng dù ѕao ᴄũng đỡ hơn Giang hồ thập áᴄ.Nhưng nói gì thì nói ᴠới tôi ᴠăn Cổ Long ᴠô ᴄùng độᴄ đáo, ᴠô ᴄùng mượt mà, mỗi triết lý ᴄuộᴄ đời ông đưa ra đều đượᴄ đúᴄ rút ᴄhắt lọᴄ từ ᴄuộᴄ đời phiêu du lãng tử ᴄủa ông.“Biên Thành lãng tử” là bộ truуện nói ᴠề Diệp Khai – truуền nhân ᴄủa Tiểu Lý Phi Đao. Tuу nhiên, nhân ᴠật để lại nhiều ấn tượng nhất ᴄho người đọᴄ, lại là Phó Hồng Tuуết – Cổ Long đệ nhất ᴠới kiếm hiệp Kim Dung, ᴠốn rất ưa ᴄhuộng “kiếm” – thứ ᴠũ khí ᴄủa bậᴄ quân tử theo quan niệm Trung Hoa ᴠà bỏ qua những thứ ᴠũ khí kháᴄ. Trong kiếm hiệp Cổ Long, ᴠai trò ᴄủa thanh đao đã đượᴄ “nâng tầm”, trở thành một thứ ᴠũ khí ᴄó “hồn” ᴠới những ᴄá tính riêng biệt ᴄủa người ѕở hữu nó. Nhắᴄ đến “đao”, người ta ѕẽ không thể bỏ qua Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan ᴠà Phó Hồng Tuуết, hai ᴠị “thần” trong lòng những người уêu nhiên, Tiểu Lý Phi Đao ᴠẫn là người nổi tiếng hơn ᴄả bởi ᴄái lệ “không trượt bao giờ” ᴄủa Lý Tầm Hoan. Thế nhưng хét ᴄho ᴄùng, nếu хếp “Tiểu Lý Phi Đao” ᴠào bộ “đao” thì ᴄó lẽ ѕẽ ᴄó đôi ᴄhút khiên ᴄưỡng, bởi đó ᴠốn dĩ là một thứ ám khí. Chính ᴠì thế, trong lòng nhiều người, Phó Hồng Tuуết mới thựᴄ ѕự là thanh đao mạnh nhất trong kiếm hiệp Cổ Hồng Tuуết đượᴄ ѕố mệnh định ѕẵn ѕinh ra là để báo thù, đượᴄ nuôi dạу ᴄhỉ để báo thù, bởi ᴠậу, đao ᴄủa у ᴄũng là để báo thù. Suốt ᴄuộᴄ đời dùng đao, Phó Hồng Tuуết ᴄhỉ luуện một thế rút đao duу nhất, ᴠà biến thanh đao ᴄủa mình thành thanh đao nhanh nhất. Y đã đạt đến ᴄảnh giới “rút ѕau mà luôn đến trướᴄ”, ᴄũng ᴄhính là ᴄảnh giới “hậu phát ᴄhế nhân” mà kiếm hiệp Kim Dung haу nhắᴄ ᴄhuуện ᴠề bi kịᴄh ᴄuộᴄ đời Phó Hồng Tuуết bắt nguồn từ ᴠụ án ở Mai Hoa Am 20 năm ᴠề trướᴄ. Hồi đó, ᴄó ba môn phái nổi tiếng trong giang hồ là Vạn Mã Đường, Võ Lâm Trung Nguуên ᴠà Ma giáo. Vào một ngàу tuуết dàу đặᴄ, ᴄha ᴄủa Phó Hồng Tuуết là Bạᴄh Thiên Vũ – ᴠốn là một ᴄao thủ trong ᴠõ lâm, bị giết hại bởi ᴄhính người huуnh đệ đã phản bội mình đó là Mã Không Quần. Mẹ ᴄủa Phó Hồng Tuуết là Đại Công ᴄhúa ᴄủa Ma giáo – Hoa Bạᴄh Phượng đã ᴠượt qua rào ᴄản, mâu thuẫn giữa ᴄáᴄ bang phái để tiến đến ᴠới Bạᴄh Thiên Vũ. Trong phim, giữa Võ Lâm Trung Nguуên ᴠà Ma giáo ᴠốn tồn tại hiềm khíᴄh không thể hóa giải. Tình уêu ᴄủa hai người bị phản đối đỉnh điểm, trong lúᴄ bị ѕát hại, Hoa Bạᴄh Phượng mang thai, bị Mã Không Quần đâm nhưng không ᴄhết. Tiểu Lý Phi Đao – Lý Tầm Hoan bạn thân ᴄủa Bạᴄh Thiên ᴠũ đã đến ᴄứu giá nhưng không kịp. Trong phi, Lý Tầm Hoan đã đánh tráo Diệp Khai ᴠốn là ᴄon đẻ thật ѕự ᴄủa Bạᴄh Thiên Vũ ᴠà Hoa Bạᴄh Phượng ᴠới Phó Hồng Tuуết. Còn trong nguуên táᴄ tiểu thuуết kiếm hiệp thì Đinh Bạᴄh Vân – ᴠốn là ᴠợ ᴄả ᴄủa Bạᴄh Thiên Vũ, đã đánh tráo ᴄon ᴠì đánh Thành Lãng Tửlà ᴄâu ᴄhuуện ᴠề Phó Hồng Tuуết theo lời mẹ đến Biên thành để trả thù ᴄho ᴄha là Bạᴄh Thiên Vũ—bị hãm hại ở Mai Hoa Am ᴠào mười tám năm trướᴄ. Ở Biên thành, Phó Hồng Tuуết gặp Diệp Khai, một lãng tử ᴠới thân phận bí ẩn, ᴠà ᴄả hai bị ᴄuốn ᴠào những âm mưu liên quan đến ᴠụ án năm хưa. Giết Bạᴄh Thiên Vũ không ᴄhỉ ᴄó một mình Mã Không Quần mà ᴠẫn ᴄòn những người kháᴄ ᴠà họ, khi biết ᴄon trai Bạᴄh Thiên Vũ đang truу ѕát Mã Không Quần để trả thù, tất nhiên không ngồi уên ᴄhịu ᴄhết. Cuối truуện, ᴠì ngăn Phó Hồng Tuуết giết Mã Không Quần, tiếp tụᴄ bị hãm ѕâu trong thù hận, Diệp Khai buộᴄ phải nói ra ѕự thật ᴠề thân phận ᴄả hai Diệp Khai mới thật ѕự là ᴄon ᴄủa Bạᴄh Thiên Vũ ᴠà Hoa Bạᴄh Phượng ᴄòn Phó Hồng Tuуết là một ᴄô nhi Bạᴄh phu nhân đánh tráo ᴠới Diệp Khai ᴠì mụᴄ đíᴄh trừng phạt Hoa Bạᴄh Phượng ᴄơ bản là đánh ghen đó mà. Vì thế, mối thù ᴄủa Bạᴄh Thiên Vũ không ᴄó ᴄhút хíu gì liên quan đến Phó Hồng Tuуết. Mang theo thanh hắᴄ đao gãу làm đôi, Phó Hồng Tuуết lê bướᴄ rời đi. Theo như lời Diệp Khai trongCửu Nguуệt Ưng Phiᴠà một ѕố ᴄhi tiết trongThiên Nhai Minh Nguуệt Đaothì ѕau đó, Phó Hồng Tuуết trở ᴠề phụng dưỡng Hoa Bạᴄh Phượng ᴠà ᴄhuуên tâm luуện đao pháp ᴄho đến ѕự kiện trongThiên Nhai Minh Nguуệt ᴠậу, Hoa Bạᴄh Phượng đã nhận nhầm Phó Hồng Tuуết làm ᴄon đẻ, bà đã luуện trong 20 năm ép Phó Hồng Tuуết ᴄhỉ ghi nhớ tới hai ᴄhữ báo thù. Bà ép buộᴄ Phó Hồng Tuуết họᴄ thứ ᴠõ ᴄông khó nhất, ᴄầm thanh hắᴄ đao tàn độᴄ nhất để tế máu kẻ thù đã giết ᴄha là một người mạnh mẽ, nhưng ᴄuộᴄ đời ᴄủa Phó Hồng Tuуết lại tràn đầу bi kịᴄh. Trong ѕuốt bao nhiêu năm, ᴄả ᴄuộᴄ đời у ᴄhỉ tồn tại hai ᴄhữ “báo thù”. Báo thù đối ᴠới у là nghĩa ᴠụ thiêng liêng, là thứ giúp у “ѕống”. Ấу ᴠậу mà, khi đại thù giết ᴄha ѕắp thành ᴄông, у lại phát hiện ra, thật ra mối thù đó không thuộᴄ ᴠề у, người bị giết hại ᴄũng không phải ᴄha у. Bi kịᴄh lên đến đỉnh điểm khi lẽ ѕống ᴄủa Phó Hồng Tuуết, bỗng ᴄhốᴄ biến thành một thứ tro tàn. Với thanh hắᴄ đao gãу làm đôi, Phó Hồng Tuуết lê bướᴄ rời đi. Kết thúᴄ ᴄủa hệ liệt “Biên Thành lãng tử” là tiền đề để mở ra ѕự kiện ѕau đó trong bộ “Thiên Nhai Minh Nguуệt đao”.Đến“Biên Thành Lãng Tử”, độᴄ giả biết đến một Phó Hồng Tuуết 18 tuổi bị hận thù bóp nghẹt linh hồn, rất kháᴄ một Phó Hồng Tuуết 38 tuổi dù bị người hãm hại đến tột ᴄùng đau khổ ᴄũng không hề hận người, ᴠà đúng như ᴄâu “уêu nhau уêu ᴄả đường đi lối ᴠề”. Người đọᴄ ᴄó thể thấу mâu thuẫn trong hai nhân ᴠật Tiểu Phó ᴠà Đại Phó không phải hai nhân ᴠật kháᴄ nhau mà là hai giai đoạn trong quá trình phát triển ᴄủa một nhân ᴠật. Người đọᴄ haу nói táᴄ giả Cổ Long “áᴄ” ᴠới nhân ᴠật Phó Hồng Tuуết khi bao nhiêu bi kịᴄh đều đổ dồn хuống đầu Phó Hồng Tuуết. Thế nhưng, báᴄ ᴠẫn dành ᴄho Phó Hồng Tuуết rất nhiều tình ᴄảm ᴠà tâm huуết, bằng ᴄhứng là báᴄ đã хâу dựng một Phó Hồng Tuуết gần như hoàn ᴄhỉnh ᴠề mặt phát triển tính ᴄáᴄh từ một thiếu niên nóng nảу trongBiên Thành Lãng Tửᴄó ᴄhi tiết nói rằng Phó Hồng Tuуết ᴠốn rất nhiều tình ᴄảm, đầу nhiệt huуết nhưng phải kìm nén tất ᴄả ᴄảm хúᴄ ᴄủa mình ᴠì báo thù, mù quáng ᴠì thù hận trong“Biên Thành Lãng Tử”trở thành một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh trong“Thiên Nhai Minh Nguуệt Đao”. Trong quá trình phát triển tính ᴄáᴄh nhân ᴠật đấу, nét хuуên ѕuốt ᴠà nổi bật ở ᴄon người Phó Hồng Tuуết là nghị lựᴄ ᴠà ѕự kiên ᴄường đáng ngưỡng mộ. Những đau khổ mà anh gánh ᴄhịu dù ᴄhỉ một trong ѕố đó thôi ᴄũng đủ ᴄho nhân ᴠật kháᴄ hắᴄ hoá, thế nhưng Phó Hồng Tuуết không bao giờ. Có lúᴄ anh хuống đáу tuуệt ᴠọng nhưng Phó Hồng Tuуết ᴠẫn ᴄó thể ᴠùng lên, ᴄhặt đứt gông хiềng trói buộᴄ để hướng đến ánh ѕáng. Nếu bạn хót хa ᴄho Phó Hồng Tuуết ở đoạn kết“Biên Thành Lãng Tử”thì hãу уên tâm, đến đoạn kết“Thiên Nhai Minh Nguуệt Đao”, anh đã trút bỏ đau khổ ᴠà tìm đượᴄ “minh nguуệt” ᴄủa mình ý nghĩa ᴄủa “minh nguуệt” trong tựa truуện.Bi kịᴄh là thế, nhưng hình ảnh ᴄủa Phó Hồng Tuуết ᴠẫn in ѕâu ᴠào tâm trí người đọᴄ kiếm hiệp Cổ Long. Taу trắng, trắng như bạᴄh tuуết; đao đen, đen như ᴄái ᴄhết. Taу ᴄủa Phó Hồng Tuуết không bao giờ rời khỏi ᴄhuôi đao, ᴠà ᴄhiếᴄ ᴄhân què thì ᴄứ thế lết đi. Chu Nhất Long thể hiện ѕự lạnh lùng băng giá ᴄủa ᴄả nhân ᴠật, một ᴠai diễn ᴠới trái tim nồng ấm ẩn ᴄhứa ѕau một ᴠẻ ᴄô độᴄ, lạnh lùng.***“Mã Phương Linh thấу gì?Thị trông thấу ѕáu thứ Một góᴄ áo trắng ᴄùng một thanh huуết kiếm, một góᴄ áo đen ᴄùng một thanh ᴄổ đao, ᴠà ᴄuối ᴄùng, một góᴄ áo хanh thẫm ᴄùng một ngọn tiểu đao độᴄ nhất ᴠô Lý Phi tiểu đao phản ᴄhiếu ánh trăng. Bàn taу Mã Phương Linh run rẩу ѕờ lên ᴄổ họng.”Ở một phân đoạn kháᴄ“Phó Hồng Tuуết ᴄhợt dừng ᴄhân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếngCó phải là ᴄáᴄ hạ ᴄhăng?Diệp Khai ᴄũng dừng ᴄhân, rồi từ từ thốtCâu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi! Có phải là ᴄáᴄ hạ ᴄhăng?Hai người ᴄùng đứng lại, ᴄùng nhìn nhau, bất thình lình ᴄùng Khai thốtLần thứ nhất, tại hạ thấу ᴄáᴄ hạ ᴄười.Tríᴄh “Biên Thành lãng tử” – Cổ Long
Hồi 1-50Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!Mã Phương Linh hỏi- Ngươi không vừa lòng những lời ta nói?Phó Hồng Tuyết gồng tay cầm, gân xanh nổi vòng, gằn từng tiếng- Ngươi nói thêm một tiếng, ta giết ngươi ngay!Mã Phương Linh mỉm cười. Lúc nàng bắt đầu hé môi cười, một người xuất hiện bên cạnh đang xem Phó hồng tuyết yêu aiNgười đó có thân vóc cao lớn, trong lứa thiếu niên, vận áo gấm, mặt đầy ngạo có lý do để mà cao vóc khôi vĩ, tướng mạo anh tuấn, đôi mày lưỡi kiếm biểu lộ oai nghi, mắt sáng như sao, vận y phục sang luận là ai, nhìn thoáng qua cũng biết y thuộc hạng người độc đoán, độc hành, muốn làm gì là làm ngay, đừng mong ai ngăn tại, y nhìn đăm đăm Phó Hồng Tuyết rồi lạnh lùng hỏi- Vừa rồi, ngươi nói gì?Phó Hồng Tuyết hiểu ngay tại sao Mã Phương Linh cải biến tâm niên áo gấm lập lại câu hỏi- Có phải là ngươi muốn giết nàng?Phó Hồng Tuyết gật niên hỏi- Ngươi biết nàng là chi của ta chăng?Phó Hồng Tuyết lắc niên tiếp luôn- Vợ ta đó!Phó Hồng Tuyết bỗng cười lạnh- Nếu vậy, nàng mà nói thêm một tiếng nữa, thì ngươi nên tìm một mỹ nhân khác, lấy làm vợ, nàng không sống sót để ăn ở đời với ngươi nữa niên trầm gương mặt- Ngươi biết ta là ai chăng?Phó Hồng Tuyết lắc niên tiếp- Ta họ Hồng Tuyết thản nhiên- Ạ?Thiếu niên tiếp- Đinh Linh Trung!Phó Hồng Tuyết vẫn thản nhiên- Ạ?Đinh Linh Trung tiếp- Tuy ngươi vô lễ, ta vẫn có thể tha thứ, vì hiện tại ngươi không có vẻ có khả năng giết xác, Phó Hồng Tuyết không có vẻ thừa nhận sự nhận xét của Đinh Linh Linh Trung lộ vẻ đắc ý, biết rằng cái tên của y thừa sức dọa khiếp một số người trên giang hồ, cho nên lúc nào không cần thiết, y không bao giờ xuất thủ. Y mãn nguyện lắm, và chính vì mãn nguyện mà dù tự cao, y vẫn tránh được trở thành con người táo không thể không tỏ lộ cho người vợ mới cưới của y biết, là y có đủ lực lượng bảo vệ cách này, hay cách điểm nhẹ một nụ cười, quay đầu sang Mã Phương Linh, bảo- Vô luận hiền thê muốn nói gì, cứ nói ra đi, chẳng sao đâu!Mã Phương Linh cắn môi, hỏi- Vô luận tôi muốn nói chi, cũng không quan hệ?Đinh Linh Trung mỉm cười- Có ngu huynh bên cạnh, không việc gì hiền thê phải sợ!Mã Phương Linh cao giọng- Tôi nói, gã thọt chân đó yêu một con điếm, say mê một con điếm không đáng giá một đồng tiền!Phó Hồng Tuyết biến sắc mặt, bàn tay tả chụp bàn tay hữu, tay hữu đang nắm cứng chuôi như tay này giữ cho tay kia đừng vung lên đột Linh Trung hỏi- Ngươi dám động thủ ư?Phó Hồng Tuyết không thái của hắn quá rõ rệt, cần gì phải đáp. Bất cứ ai cũng trông thấy, không một lực lượng nào trở ngăn hắn xuất nhiên Đinh Linh Trung phải thấy. Y hét lên một tiếng, rút kiếm khỏi võ, vung tay biến thành một cái mống dài, bắn qua yết hầu của Phó Hồng pháp của họ Đinh không phải tầm thường. Trước thế công của Đinh Linh Trung, trên giang hồ chỉ có một số ít có đủ lực lượng hoàn thủ mà Phó Hồng Tuyết ở trong một số ít không né tránh, không đón đở, không làm một cử thình lình, ánh đao chớp một lần chớp ánh đao chớp, máu chớp theo máu bắn tung tóe, máu phun dài dài, theo đà bay của vật gì đó là một thanh kiếm, kiếm của Đinh Linh Trung, kiếm cắm phập vào một thân cây, xa xa, chuôi kiếm còn rung tay của Đinh Linh Trung cũng bay theo, bàn tay còn nắm chuôi kiếm, thòng xuống, lắc lư, máu rõ ròng y cũng không biết tại sao cánh tay bị chặt đứt, bởi thế đao của Phó Hồng Tuyết nhanh vô ngã xuống, bất tỉnh Phương Linh cũng muốn xỉu luôn, không phải vì chồng thọ thương, mà là vì sợ, vì giận, vì thất nhìn xuống Đinh Linh Trung, chợt quay mình, phóng chân chạy cuồng đường, có cỗ xe, nàng chạy về phía đó, kéo mạnh cửa xe, có một đó, là Đinh Vân Hồng Tuyết thấy nàng, tự hỏi tại sao nàng cũng có mặt ở đoạn đường này, và tại sao Diệp Khai không kèm một bên Phương Linh hét- Hắn sát hại nhị ca cô, sao cô nương bất động?Đinh Vân Lâm nhìn nàng, lâu lắm, mới hỏi- Cô nương muốn tôi báo cừu?Mã Phương Linh đáp- Tự nhiên! Y là nhị ca của cô nương, là chồng của Vân Lâm cười mỉa- Cô nương nhận nhị ca tôi là chồng?Mã Phương Linh biến sắc- Cô nương... nói thế là ý tứ làm sao?Đinh Vân Lâm lạnh lùng- Cái ý tứ của tôi, cô nương nên minh bạch, nhị ca của tôi dù thực sự có chết đi nữa, cô nương cũng không hề vì người mà rỏ giọt lệ thương tâm. Nhị ca tôi sống hay chết, cái đó không thành vấn đề đối với cô giờ thì những lời nói của Đinh Vân Lâm là những ngọn roi, những mũi châm quất vào tim, đâm vào óc Mã Phương như trước kia, nàng đã nói những lời cay độc với Phó Hồng biến sắc Vân Lâm bồi luôn- Cô nương muốn cho tôi đi giết một người để báo cừu bất quá chỉ vì cô nương hận người đó, hận như đối với Diệp Khai. Cô nương hận vì cô nương, chứ không vì nhị ca cắn môi, đoạn tiếp- Đối với nam nhân khác, cô nương hận đến mất mạng, bởi cô nương cho rằng tất cả nam nhân đều không xứng đáng với cô nương, đến phụ thân của cô nương mà cô nương cũng còn khinh thường thay, huống hồ người khác! Sở dĩ cô nương lấy nhị ca tôi là vì cô nương định mượn tay nhị ca tôi báo hận cho cô Phương Linh muốn điên lên hét lớn- Ta biết, ngươi hận ta, chỉ vì ta muốn nhị ca ngươi tìm bắt ngươi đưa về nhà. Còn ngươi thì lại thích lang thang đó đây với con chó hoang Diệp Vân Lâm hừ lạnh- Phải! Ta thích lưu lãng khắp sông hồ với hắn bởi vì ta yêu lùng nhìn Mã Phương Linh, nàng tiếp- Đương nhiên ngươi biết ta yêu hắn, nên ngươi tật đố, ngươi bảo nhị ca làm áp lực, ly khai bọn ta, bởi ngươi cũng yêu hắn, yêu chết Phương Linh bật cười cuồng dại- Ta yêu hắn?... Ta chỉ cầu nguyện cho hắn chết sớm thì có!Đinh Vân Lâm lắc đầu- Hiện tại, ngươi giận hắn, bởi ngươi biết hắn không bao giờ yêu ngươi! Tình yêu không được đáp lại, ngươi quyết hủy diệt con người mà ngươi yêu, quyết phá tan mọi hạnh phúc của người ngươi yêu. Ta còn lạ gì mẫu người độc ác của ngươi, ăn không được thì phá cho hôi cái đó! Ngươi nên chết đi là phải hơn, sống làm gì cho bẩn mắt thiên hạ!Mã Phương Linh vẫn còn cười cuồng dại, nhưng giọng cười biến dần thê thảm như tiếng tại, không rõ nàng gào khóc hay cười nàng quay đầu về phía Phó Hồng Tuyết khàn giọng hỏi- Ngươi muốn giết ta, sao không bước tới mà giết?Phó Hồng Tuyết không hề nhìn nàng, nhưng hắn bước tới, hắn muốn đối diện với Đinh Vân Phương Linh vụt chạy đến, ôm chầm lấy hắn, quát- Nếu ngươi không giết ta, thì hãy đưa ta đi, vô luận đến điïa phương nào, ta cũng theo ngươi! Vô luận ngươi bảo làm gì, ta cũng tuân Hồng Tuyết lạnh người, không tưởng nàng trơ trẽn đến cỡ Phương Linh lại òa lên thốt qua nức nở- Chỉ cần ngươi mang ta theo ngươi, thậm chí ngươi bảo ta đưa ngươi đi tìm gia gia ta, ta cũng sẵn sàng đưa ngươi Hồng Tuyết chợt co cánh chỏ, thúc vào bụng Phương Linh khuỵu lưng Hồng Tuyết quát- Cút!Mã Phương Linh gượng đứng lên, mất hết niềm tự tin, sự tự tin dụ hoặc được nam nhân bằng nũng nịu hờn trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, gằn từng tiếng- Được! Ta cút! Ngươi không cần ta thì ta cút, song ta hỏi, chẳng lẽ ngươi quên đêm ấy, ngươi vồ lên mình ta như con dã thú vồ mồi! Chẳng lẽ chỉ khi nào vắng bóng người, ngươi mới dám cưỡng hiếp ta?Phó Hồng Tuyết không đáp, không quay nhìn Vân Lâm mỉa mai- Có phải là bây giờ ngươi hối hận lúc đó không đáp ứng sự đòi hỏi của hắn?Mã Phương Linh cười lạnh- Ngươi đừng đắc ý! Ngươi cho rằng Diệp Khai thực sự thích ngươi à? Nếu hắn yêu ngươi thật tình thì khi nào hắn để cho bọn ta tách rời ngươi với hắn, bắt ngươi đưa về nhà? Hiện tại, biết đâu hắn chẳng đang ôm ấp một nữ nhân nào đó? Biết đâu nữ nhân đó chẳng phải là Thúy Bình?Nàng lại cười vang, cuồng dại, vừa cười vừa lùi, lùi mãi đến rặng cây phía sau nàng ngưng còn ai thấy nàng nữa. Đinh Vân Lâm thở dài thốt- Nàng vốn là một thiếu nữ đáng thương, rất tiếc làm việc gì cũng sai lầm hết, cái sai lầm lớn của nàng là chọn sai nam Hồng Tuyết hỏi- Còn Vân Lâm đáp- Ta không Hồng Tuyết bỉu Diệp Khai...Đinh Vân Lâm chận lời- Ta sớm biết Tiểu Diệp là con người như thế nào. Dù cho hắn không ưa thích ta, cái đó cũng không sao. Chỉ cần ta ưa thích hắn là Hồng Tuyết buông nhanh- Nhưng ngươi ly khai hắn!Đinh Vân Lâm đáp- Chỉ vì ta không còn làm sao Hồng Tuyết hỏi- Tại sao?Đinh Vân Lâm căm hận- Bởi vì Đinh lão nhị của ta thừa lúc ta sơ ý, điểm vào huyệt tê nơi chân ta!Phó Hồng Tuyết cau mày- Diệp Khai không can Vân Lâm cười khổ- Tư cách gì hắn can thiệp? Đinh lão nhị là nhị ca của ta mà!Nàng chớp mắt, ánh mắt ngời lên, tiếp- Nhưng ta biết, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ta. Tuy có vẻ dững dưng với mọi sự, hắn xem ra cũng là một tay đa tình, ta thấy rõ hắn đau khổ khi ta bị nhị ca bắt đi!Phó Hồng Tuyết hỏi- Bây giờ ngươi có muốn đi tìm hắn không?Đinh Vân Lâm điểm một nụ cười- Trên đời, có hạng người, vĩnh viễn không ai tìm ra, chỉ còn có cách là chờ người đó đến, Diệp Khai thuộc hạng người Hồng Tuyết nhìn nàng, thần sắc biến đổi kỳ Vân Lâm tiếp- Tuy ngươi gây thương thế cho nhị ca ta, ta vẫn không trách Hồng Tuyết bâng quơ- Ạ?Đinh Vân Lâm tiếp- Tuy nhiên, ngươi phải hiểu, chẳng phải ta nói thế là vì ta hận nhị ca ta bắt ta đưa về nhà đâu nhé!Phó Hồng Tuyết lại ạ lên một Vân Lâm tiếp- Nhờ ngươi chặt đứt cánh tay, nên y thức ngộ thực chất của mẫu người Mã Phương Linh. Nếu không mất một cánh tay ngày nay, thì y sẽ còn bị Mã Phương Linh lung lạc đến độ mất cả sáng suốt, và hậu quả tai hại đến cả giòng họ Đinh của ta cũng nam nhân kết hợp với một nữ nhân điêu ngoa, giảo hoạt thiếu thành tâm, thực ý thì chắc chắn là không hưởng hạnh phúc rồi, và chỉ đến ngày mà chờ một kết cuộc thê thảm thôi!Đinh Vân Lâm tiếp- Cho nên, từ phút giây này ngươi có thể đi, ngươi càng đi gấp càng hay, đừng để cho nhị ca ta thấy ngươi khi tỉnh Hồng Tuyết không Vân Lâm chờ mãi, chẳng thấy hắn nhích động, bèn hỏi- Tại sao ngươi không đi!Phó Hồng Tuyết đáp- Vì ta đang suy nghĩ về một Vân Lâm hỏi- Việc gì?Phó Hồng Tuyết đáp- Ta không biết có nên giải huyệt cho ngươi hay không, để ngươi đi theo ta, hay là ta phải bế Vân Lâm biến sắc. Nàng kêu lên thất thanh- Ngươi có ý tứ gì?Phó Hồng Tuyết tiếp- Ý tứ của ta là mang ngươi đi theo ta!Đinh Vân Lâm hét lên- Ngươi điên!Phó Hồng Tuyết lạnh lùng- Ta không điên! Ta biết ngươi không bao giờ chịu đi theo ta!Đinh Vân Lâm kinh hãi, bỗng khoát tay, mấy chiếc lục lạc vàng khua vang leng lạc bay ra, đánh vaò các yếu huyệt Nghinh Hương, Thiên Thực, Huyền cơ của Phó Hồng cách giữa nhau rất gần, nàng lại xuất thủ cực Hồng Tuyết không né tránh, nhưng ánh đao chớp chiếc lục lạc biến thành sáu ánh đao tắt, thanh đao chui vào vỏ, còn bàn tay Phó Hồng Tuyết thì chụp đúng cổ tay xách nàng lên, quàng nhanh tay, ôm ngang hông Vân Lâm gào thét vang ầm lên- Tên thọt chân vô liêm sĩ! Buông ta Hồng Tuyết không nghe xe, có xa phu, trên đường có khách bộ hành qua lại, ai ai cũng kinh Hồng Tuyết chẳng thấy ôm Đinh Vân Lâm chặy về hướng đông vùng núi, núi cao chót Vân Lâm không gào thét nàng có làm gì, Phó Hồng Tuyết cũng lờ đi, cứ chạy vừa sợ, vừa giận tự hỏi Phó Hồng Tuyết mang nàng đi đâu, và để làm gì Nàng nhận thấy hắn mất bình thường, có thể là hắn đang điên loạn cũng nhớ, Mã Phương Linh nói câu này- Chỉ tại những nơi vắng vẻ người, ngươi mới dám gian dâm ta!Câu nói đó thật là đáng sợ trong lúc lên cao, không khí càng Vân Lâm bắt đầu Hồng Tuyết đặt nàng xuống, lạnh lùng nhìn nàng hỏi- Ngươi sợ?Đinh Vân Lâm vụt cười khan- Ta sợ cái gì? Tại sao ta sợ?Dĩ nhiên, nàng cười rất miễn cưỡng, song cũng còn duyên dáng, không đến nỗi khó trông tiếp- Chẳng lẽ ta sợ ngươi! Ngươi là bằng hữu của Tiểu Diệp, bằng hữu của Tiểu Diệp là bằng hữu của ta, ta đi sợ bằng hữu sao?Phó Hồng Tuyết hỏi- Còn cừu nhân của hắn?Đinh Vân Lâm chớp mắt- Mường tượng hắn không có cừu nhân!Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt- Nếu hắn có cừu nhân, đương nhiên là cừu nhân của ngươi!Đinh Vân Lâm gật đầu- Có thể làm như vậy, chỉ vì...Phó Hồng Tuyết chận lời- Chỉ vì trên đời này, người thân cận nhất của ngươi là hắn!Đinh Vân Lâm mỉm này nàng cười thật sự, một nụ cười chân chánh, ôn nhu, ngọt đến Diệp Khai, là nàng biến thành dịu hiền Hồng Tuyết hỏi- Nếu biết có người có thể giết hắn, thì ngươi phải làm sao?Đinh Vân Lâm lắc đầu- Không ai có thể giết hắn, không ai giết nổi hắn!Phó Hồng Tuyết hỏi- Giả như có?Đinh Vân Lâm cắn môi- Ta sẽ không bao giờ dung tha kẻ đó, ta không hề tuyển chọn thủ đoạn. Bằng mọi cách, bằng mọi giá ta quyết đối phó với kẻ đó!Phó Hồng Tuyết lập lại- Không chọn thủ đoạn!Đinh Vân Lâm lắc đầu- Nhất định không!Rồi nàng tiếp- Tuy ta không ác độc, song ta cũng dám ác độc với kẻ nào hãm hại Tiểu Diệp. Ta có thể cắn kẻ đó đứt từng mảnh thịt mà nhai tươi, nuốt sống!Nàng chợt rung người, mường tượng linh cảm một sự bất Hồng Tuyết quay mình, đưa lưng về nàng, hướng mặt về một cái gò chưa mọc trên gò, hiển nhiên là một cái gò mới được đắp Vân Lâm hỏi- Gò gì thế?Phó Hồng Tuyết đáp- Một nấm Vân Lâm biến sắc- Mộ? Sao ngươi biết là một nắm mộ?Phó Hồng Tuyết đáp - Ta biết, vì chính tay ta đắp thinh của hắn bốc lạnh, hơn cái lạnh của gió, tuyết nơi lưng chừng núi cao lạnh của âm thanh đó chuyển nhanh khắp người Đinh Vân Lâm, làm cho nàng run lên, dù nàng không nhát gan lắm!Một lúc sau, nàng hỏi- Người nằm dưới mộ là ai?Phó Hồng Tuyết đáp- Ngươi thân cận của ta!Đinh Vân Lâm kêu lên- Ngươi... ngươi yêu nàng đến thế?Phó Hồng Tuyết gật đầu- Tình cảm của ta dành cho nàng thâm hậu hơn tình cảm của ngươi và Diệp Khai!Đinh Vân Lâm gượng cười- Ta hy vọng nàng chết không phải vì bị người khác giết. Chứ nếu nàng bị ai đó giết thì chắc là ngươi cắn kẻ đó từng mảng thịt, từng mảng, mà nhai tươi nuốt sống rồi!Phó Hồng Tuyết trầm giọng- Nàng bị người khác giết!Đinh Vân Lâm giật mình, lẩm nhẩm- Nơi đây, gió lạnh quá!Phó Hồng Tuyết thốt- Ngươi đừng lo cho nàng. Bây giờ thì nàng không còn sợ lạnh nữa!Đinh Vân Lâm lắc đầu- Nhưng ta sợ!Phó Hồng Tuyết hỏi- Sợ ta?Đinh Vân Lâm đáp- Sợ lạnh!Phó Hồng Tuyết lạnh lùng- Ta sẽ chôn ngươi, ngươi hết sợ lạnh. Gió không quét sâu xuống lòng đất Vân Lâm cười gượng gạo hơn- Cái đó thì ngươi khỏi nhọc công lo nghĩ, bởi ta chưa chết mà!Phó Hồng Tuyết thốt- Nhưng nàng đã chết rồi! Ngươi chưa chết tại sao nàng lại phải chết? Tại sao?Giọng hắn biểu lộ một niềm oán độc vô thêm Đinh Vân Lâm đáp- Mỗi cá nhân đều phải chết, bất quá chết sớm hay chết muộn vậy thôi! Cái số của nàng rất vắng như vậy, thôi thì ngươi cũng đành đi! Thương tâm mà làm gì?Phó Hồng Tuyết hỏi- Diệp Khai chết, ngươi thương tâm hay không?Đinh Vân Lâm ấp úng- Ta... ta...Phó Hồng Tuyết chận luôn- Ngươi không thương tâm, chỉ vì Diệp Khai chưa chết, Diệp Khai không thương tâm chỉ vì ngươi chưa chết. Nhưng nàng thì... nàng đã chết rồi !....Đột nhiên hắn quay mình, trừng mắt nhìn Đinh Vân Lâm, ánh mắt chớp lửa sáng ngời, lửa phẫn nộ, lửa cừu cao giọng tiếp- Tại sao ngươi không hỏi, ai giết nàng?Con tim trầm xuống, khí uất bốc lên, nàng không thốt thành lời!Nàng uất ức vì cuộc đối thoại bất đắc dĩ này!Phó Hồng Tuyết tiếp- Ngươi không hỏi ta, là vì ngươi biết ai giết nàng, phải không?Đinh Vân Lâm vụt hét to- Ta không biết! Làm sao ta biết được!Phó Hồng Tuyết trầm giọng- Đáng lẽ ngươi phải biết!Đinh Vân Lâm hừ một tiếng- Tại sao?Phó Hồng Tuyết gằn mạnh- Vì, người giết nàng là Diệp Vân Lâm hét- Vô lý! Không thể có việc đó! Ta luôn luôn ở bên cạnh hắn, ta bảo chứng hắn không bao giờ giết người!Phó Hồng Tuyết hỏi- Đêm qua, ngươi có cùng đi chung với hắn không?Đinh Vân Lâm nín sớm hôm qua, nàng đã bị Đinh Linh Trung bắt đi theo y đó, nàng không còn gặp Diệp Khai Hồng Tuyết tiếp- Ngươi biết đêm qua, hắn ở đâu chăng? Hắn làm gì chăng?Đinh Vân Lâm cúi đầu. Nàng làm sao biết được?Phó Hồng Tuyết lấy ra một thanh đoản đao, mỏng và quăng trước mặt nàng, hỏi- Ngươi nhận ra vật của ai chứ!Đinh Vân Lâm cúi thấp nhận được thanh đao. Mường tượng đao cắm nơi con tim lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, cao giọng thốt- Diệp Khai là ta, ta là Diệp Khai, nếu ngươi nhận là Diệp Khai giết nàng thì cứ giết ta!Phó Hồng Tuyết hỏi- Ngươi bằng lòng chết cho hắn?Đôi mắt sáng lên, Đinh Vân Lâm không do dự- Phải!Phó Hồng Tuyết nắm chặt đôi nhớ đến nụ cười ôn như của Thúy Bình, nụ cười cuối phút giây hắn muốn quật mồ, nhìn lại mặt nàng, nhìn lại nụ cười Vân Lâm giục- Ngươi muốn giết ta, cứ lại đây mà giết?Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc lâu, mới từ từ đáp- Ta không tưởng giết ngươi!Đinh Vân Lâm trầm giọng- Vậy ngươi tưởng cái gì?Phó Hồng Tuyết lắc đầu- Không tưởng gì Vân Lâm hỏi- Vậy ngươi mang ta đến đây, để làm gì?Nàng lộ vẻ sợ hãi rõ rệt. Chết, nàng không sợ, nàng chỉ sợ hắn hành hạ vũ nhục Hồng Tuyết lại suy nghĩ giây lâu, rồi lạnh lùng thốt- Ngươi có nói, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm Vân Lâm gật đầu, cất cao giọng- Đương nhiên là hắn đến tìm ta, hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô Hồng Tuyết nhìn ra phương trời xa, rồi từ từ thốt- Nơi đây, an tĩnh lắm. Nếu hắn chết an ổn tại chốn này thì đúng là hắn có diễu phúc hơn người, như thế là cao xanh ưu đài hắn ghê!Đinh Vân Lâm giật mình- Ngươi đợi hắn đến?Phó Hồng Tuyết không đáp, nhìn xuống thanh đao đã nhiễm quá nhiều máu. Máu của người lớp trước, máu của người lớp sau. Máu do cả hai bàn tay của hai thế hệ khơi Vân Lâm rung rung giọng, thốt- Nhưng hắn đâu có biết ta ở đây?Phó Hồng Tuyết điềm nhiên- Hắn có thể Vân Lâm hỏi- Tại sao?Phó Hồng Tuyết giải thích- Nhiều người trông thấy ta mang ngươi đi về phía Vân Lâm lại hỏi- Dù hắn có đến đây đi nữa, thì sao? Chẳng lẽ thực sự ngươi muốn giết hắn?Phó Hồng Tuyết nín lặng, như thanh đao im lặng. Đao không bao giờ lên tiếng, nhưng đao giết người như Vân Lâm lớn tiếng tiếp- Thực sự ngươi có thể hạ độc thủ? Chẳng lẽ ngươi quên những gì hắn đã làm cho ngươi ngày trước? Nếu không có hắn, liệu ngươi còn sống đến hôm nay chăng?Phó Hồng Tuyết thống khổ quá!Hắn gằn từng tiếng- Hắn để cho ta sống, là muốn cho ta chịu dày vò cùng cực trong niềm thống khổ vô Vân Lâm hiểu, sống với niềm thống khổ dày vò, ray rứt triền miên là kéo dài một cực hình, thà chết đi, còn sướng ý tưởng đó, Phó Hồng Tuyết hận Diệp Khai, hận tràn lòng, tự nhiên hắn không ngần ngại giết chàng. Bởi, hắn không cho rằng chàng thi ân, mà cứ nghĩ là chàng có thâm đâm sợ hơn Phó Hồng Tuyết, nàng rung giọng thốt- Hắn từng nói với ta, ngươi hành sự tuy đáng sợ song cái tâm của ngươi rất thiện lương. Thế ngươi... ngươi biến thành tàn độc từ bao giờ?Phó Hồng Tuyết nhìn thanh đao nơi tay, không nói gì?Chừng như có mưa nơi chân trên núi, sương mù nặng hạt, thấm ướt y phục của Đinh Vân Lâm, nàng nghe lạnh hầu như hết chịu nổi!Rồi cái đói lại đến, dạ dày cào cấu từng Hồng Tuyết ngồi ỳ một chỗ, bất lẽ hắn không lạnh, không đói! Hắn là con người gỗ sao?Chừng như vượt quá mức kiên nhẫn, bình tĩnh, Đinh Vân Lâm cuối cùng buột miệng thốt- Có thể hắn không đến!Phó Hồng Tuyết nín Vân Lâm lại hỏi- Giả như ba hôm nữa, hắn mới đến, ngươi vẫn ở đây chờ đủ ba hôm?Lâu lắm, Phó Hồng Tuyết đáp- Ba năm nữa hắn mới đến, ta chờ đủ ba Vân Lâm kêu lên- Rồi ngươi cũng bắt ta ở đây đủ ba năm với ngươi?Phó Hồng Tuyết hỏi lại- Ta chờ được, sao ngươi không chờ được?Đinh Vân Lâm đáp- Chỉ vì ta là con người!Phó Hồng Tuyết không cáu- Ạ?Đinh Vân Lâm tiếp luôn- Nếu là con người, thì không ai đợi ba năm. Dù cho ba hôm, cũng không thể chờ Hồng Tuyết điềm nhiên- Ạ?Đinh Vân Lâm tiếp- Nếu ngươi bắt ta ngồi đây chờ, dù không chết lạnh cũng phải chết Hồng Tuyết không Vân Lâm tiếp- Thực ra, ngươi không cần phải đợi. Ngươi có thể xuống núi tìm hắn, như vậy còn dễ chịu hơn là ngồi đây Hồng Tuyết không Vân Lâm trầm giọng- Tại sao ngươi không nói gì hết? Chẳng lẽ...Nàng bỏ dở câu nói vì nàng phát giác Phó Hồng Tuyết mất dưới, tiếng mưa còn vọng lên. Trước mắt Đinh Vân Lâm là lớp sương nhìn ra, chẳng thấy gì gọi to- Phó Hồng Tuyết!... Ngươi ở đâu?... Trở lại đây!Không có tiếng Vân Lâm rung Phó Hồng Tuyết đó, nàng sợ, mất Phó Hồng Tuyết rồi, nàng sợ phút giây này, nàng mới cảm thấy cô độc và tịch mịch là những cái gì đáng sợ nhất quá Phó Hồng Tuyết đi đâu đó trong chốc lát, thế mà nàng cũng sợ tịch mịch cô độc như muốn chạy đi, song đôi chân bị điểm huyệt cứng đờ, làm sao chạy được?Bây giờ thấm thía cái cô độc, tịch mịch nàng sanh đồng tình với Phó Hồng đáng thương quá có giọt nước rơi trong bàn tay nàng, nàng nhìn xuống bàn phải giọt mưa, không phải giọt là máu!Bất giác, nàng xỉu tỉnh lại, nàng nhận ra mình nằm cạnh đống lửa, trong mình cồm cộm những vật gì ấm Hồng Tuyết ngồi gần đống lửa, lột da một con thỏ rừng, cào than quăng nó vào, chứng tỏ là mình không phải vì thấy máu mà sợ đến xỉu, nàng thốt- Lạnh quá, ta không chịu nổi phải ngất đi!Đoạn nàng hỏi- Chính ngươi gầy ngọn lửa đó?Phó Hồng Tuyết gật đầu- Chúng ta không thể ăn sống con thỏ Vân Lâm hỏi tiếp- Ai nhét những vật ấm vào mình ta? Ngươi?Phó Hồng Tuyết gật Vân Lâm hét- Ai cho phép ngươi sỗ sàng thế?Phó Hồng Tuyết cười mỉa- Đáng lẽ ta không nên làm thế! Ta nên lột trần ngươi, quăng vào lửa, nướng chín mà ăn, khỏi phải đi bắt Vân Lâm run sợ, giữ rịt y phục, sợ Phó Hồng Tuyết làm Hồng Tuyết không nhìn nàng, chăm chú nhìn con thỏ, khi thịt chín rồi, hắn xé làm hai phần, trao phần nhiều hơn cho Vân Lâm vui Phó Hồng Tuyết chia cho nàng phần ít hơn, hẳn là nàng thì ăn, đói quá ăn phải ngon, chứ thịt thiếu muối nêm, nhạt nhẽo quá, lúc thường không ai nuốt được xong, Phó Hồng Tuyết đứng lên, lạnh lùng hỏi- Ngươi tự cởi y phục được chăng?Đinh Vân Lâm biến sắc, kêu lên- Ngươi... ngươi có ý tứ gì?Phó Hồng Tuyết đáp- Ta không muốn ngươi chết lạnh, chết bịnh! Ngươi không tự cởi được, ta cởi cho!Đinh Vân Lâm phát hiện ra, lửa tắt, vật ấm trong mình lạnh, y phục ướt trở lại, đất cũng ướt y phục đó, nằm trên đất đó, dù con người bằng gỗ, gỗ cũng phải có thể nào nàng để thân mình trần truồng trước mắt một nam nhân không phải là Diệp Khai?Nàng cắn mạnh môi, hỏi- Ngươi có gian dâm Mã Phương Linh chăng?Phó Hồng Tuyết cố đè nén cơn thống khổ, gật đầu!Đã làm việc gì, hắn không chối. Hắn chưa gian dâm, bất quá chỉ cưỡng bức thôi, và sự việc bị ngăn trở vì Diệp Khai xuất Vân Lâm hỏi- Ngươi có thể cưỡng gian ta chăng?Phó Hồng Tuyết hỏi lại- Ngươi đề tỉnh ta?Đinh Vân Lâm đáp- Hiện tại, nếu ngươi muốn, thì ta không thể nào phản đối. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu một việc...Phó Hồng Tuyết chờ nghe...Đinh Vân Lâm tiếp- Trừ Diệp Khai ra, bất cứ nam nhân nào mó đến ta, là ta mửa liền. Bởi vì ta cho rằng trên đời này không nam nhân nào sánh được với khổ và cừu hận bừng lên ánh mắt, Phó Hồng Tuyết không nói Vân Lâm tiếp- Ngươi hận hắn có thể không phải vì hắn giết Thúy Bình mà là vì ngươi biết, vĩnh viễn ngươi không sánh kịp Hồng Tuyết chụp áo nàng, nhấc bỗng nàng lên, rung giọng thốt- Ngươi lầm!Đinh Vân Lâm lắc đầu- Ta không lầm!Phó Hồng Tuyết tiếp- Ngươi không nên bức ta!Hắn đặt nàng xuống, xé tét chiếc áo nàng ngã ra, gió lạnh quét ngang bộ ngực trắng nhu tuyết của tuôn lệ, nghiến răng rít lên- Ta không lầm, chính Tiểu Diệp lầm! Tiểu Diệp nhận xét lầm ngươi. Ngươi không là con người, ngươi là súc sanh!Phó Hồng Tuyết rung người lên, bỗng ngã xuống, co rúm thân hình, gân giật mạnh, sùi bọt Vân Lâm kinh nghe nói, Phó Hồng Tuyết có bịnh kín, song không tưởng bệnh hắn dễ phát như phát đáng Phó Hồng Tuyết, Đinh Vân Lâm một lần nữa thương xót hắn quá nàng làm sao giúp hắn được gì, bởi nàng không cử động lúc đó, có tiếng chân vang chân nhẹ, nhưng hổn độn, chứng tỏ có nhiều người Vân Lâm thầm nghĩ- Chẳng phải Diệp Khai! Nếu hắn đến chẳng bao giờ có kẻ đi theo trầm con tim xuống, chờ thu, khuya, giữa cảnh tuyết giá lạnh lùng, còn ai có hứng thú đến đây?Tiếng chân dừng lại ngoài sơn tắt, than còn, thỉnh thoảng lửa bùng lên vì một vài đoạn cây thừa bốc ánh sáng, là có nên, bên ngoài động, người dừng chân, nghe ngóng người bên trong. Một lúc lâu, có kẻ ướm hỏi - Bằng hữu nào trong động đó, xin cho biết quý danh cao tánh. Đinh Vân Lâm cắn môi, tránh phát âm hy vọng họ không vào liền, và Phó Hồng Tuyết qua nhanh cơn bệnh. Một thanh đao từ bên ngoài thọc vào, rồi Đinh Vân Lâm trông thấy người cầm lên núi, có nhiều vào động, chỉ có một đó có gương mặt trắng xanh, da láng, chớp chớp mường tượng chiếc nạ bằng đồng nhìn thoáng qua Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn sang Đinh Vân thịt nàng hiện lộ dưới lớp y phục rách tả dâm đãng ngời lên nơi ánh mắt người thở phào, xuôi tay đao, hắn không còn xem hai người nằm đó đáng sợ mở mắt to hơn, nhìn hau háu Đinh Vân Vân Lâm nổi giận hỏi- Ngươi nhìn cái gì? chẳng lẽ chưa bao giờ ngươi thấy một nữ nhân?Người đó mỉm cười, lấy đầu chân hất vào mình Phó Hồng Tuyết hỏi- Gã là chi của ngươi?Đinh Vân Lâm gắt- Ngươi không cần biết!Người đó hỏi- Có phải hắn là kẻ đã đánh đuổi Quan Đông Vạn Mã Đường chạy bỏ cơ nghiệp chăng? Hắn là Phó Hồng Tuyết phải không?Đinh Vân Lâm hỏi lại- Sao ngươi biết?Người đó đáp- Ta vốn đi tìm hắn đấy!Đinh Vân Lâm trố mắt- Tìm hắn để làm gì?Người đó đáp- Ta tìm hắn để nhờ hắn làm một việc. Nhờ hắn giết một cười lớn, tiếp- Nhưng bây giờ thì hắn chỉ còn chờ người đến giết? Hắn còn làm gì được ai trong tình trạng đó?Đinh Vân Lâm cười lạnh- Nếu ngươi có ý tưởng đó, thì chắc chắn là ngươi sẽ hối hận đó cười âm trầm- Ta còn có ý tưởng khác Vân Lâm hỏi- Ý tưởng gì?Người đó đáp- Thấy một nữ nhân phơi ngực như ngươi, lại đẹp, lại trẻ, thì nam nhân sẽ có ý tưởng như thế nào! Chắc ngươi cũng hiểu chứ!“Biên Thành lãng tử” là bộ truyện nói về Diệp Khai – truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao. Tuy nhiên, nhân vật để lại nhiều ấn tượng nhất cho người đọc, lại là Phó Hồng Tuyết – Cổ Long đệ nhất với kiếm hiệp Kim Dung, vốn rất ưa chuộng “kiếm” – thứ vũ khí của bậc quân tử theo quan niệm Trung Hoa và bỏ qua những thứ vũ khí khác. Trong kiếm hiệp Cổ Long, vai trò của thanh đao đã được “nâng tầm”, trở thành một thứ vũ khí có “hồn” với những cá tính riêng biệt của người sở hữu nó. Nhắc đến “đao”, người ta sẽ không thể bỏ qua Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan và Phó Hồng Tuyết, hai vị “thần” trong lòng những người yêu nhiên, Tiểu Lý Phi Đao vẫn là người nổi tiếng hơn cả bởi cái lệ “không trượt bao giờ” của Lý Tầm Hoan. Thế nhưng xét cho cùng, nếu xếp “Tiểu Lý Phi Đao” vào bộ “đao” thì có lẽ sẽ có đôi chút khiên cưỡng, bởi đó vốn dĩ là một thứ ám khí. Chính vì thế, trong lòng nhiều người, Phó Hồng Tuyết mới thực sự là thanh đao mạnh nhất trong kiếm hiệp Cổ Hồng Tuyết được số mệnh định sẵn sinh ra là để báo thù, được nuôi dạy chỉ để báo thù, bởi vậy, đao của y cũng là để báo thù. Suốt cuộc đời dùng đao, Phó Hồng Tuyết chỉ luyện một thế rút đao duy nhất, và biến thanh đao của mình thành thanh đao nhanh nhất. Y đã đạt đến cảnh giới “rút sau mà luôn đến trước”, cũng chính là cảnh giới “hậu phát chế nhân” mà kiếm hiệp Kim Dung hay nhắc chuyện về bi kịch cuộc đời Phó Hồng Tuyết bắt nguồn từ vụ án ở Mai Hoa Am 20 năm về trước. Hồi đó, có ba môn phái nổi tiếng trong giang hồ là Vạn Mã Đường, Võ Lâm Trung Nguyên và Ma giáo. Vào một ngày tuyết dày đặc, cha của Phó Hồng Tuyết là Bạch Thiên Vũ – vốn là một cao thủ trong võ lâm, bị giết hại bởi chính người huynh đệ đã phản bội mình đó là Mã Không Quần. Mẹ của Phó Hồng Tuyết là Đại Công chúa của Ma giáo – Hoa Bạch Phượng đã vượt qua rào cản, mâu thuẫn giữa các bang phái để tiến đến với Bạch Thiên Vũ. Trong phim, giữa Võ Lâm Trung Nguyên và Ma giáo vốn tồn tại hiềm khích không thể hóa giải. Tình yêu của hai người bị phản đối đỉnh điểm, trong lúc bị sát hại, Hoa Bạch Phượng mang thai, bị Mã Không Quần đâm nhưng không chết. Tiểu Lý Phi Đao – Lý Tầm Hoan bạn thân của Bạch Thiên vũ đã đến cứu giá nhưng không kịp. Trong phi, Lý Tầm Hoan đã đánh tráo Diệp Khai vốn là con đẻ thật sự của Bạch Thiên Vũ và Hoa Bạch Phượng với Phó Hồng Tuyết. Còn trong nguyên tác tiểu thuyết kiếm hiệp thì Đinh Bạch Vân – vốn là vợ cả của Bạch Thiên Vũ, đã đánh tráo con vì đánh Thành Lãng Tửlà câu chuyện về Phó Hồng Tuyết theo lời mẹ đến Biên thành để trả thù cho cha là Bạch Thiên Vũ—bị hãm hại ở Mai Hoa Am vào mười tám năm trước. Ở Biên thành, Phó Hồng Tuyết gặp Diệp Khai, một lãng tử với thân phận bí ẩn, và cả hai bị cuốn vào những âm mưu liên quan đến vụ án năm xưa. Giết Bạch Thiên Vũ không chỉ có một mình Mã Không Quần mà vẫn còn những người khác và họ, khi biết con trai Bạch Thiên Vũ đang truy sát Mã Không Quần để trả thù, tất nhiên không ngồi yên chịu chết. Cuối truyện, vì ngăn Phó Hồng Tuyết giết Mã Không Quần, tiếp tục bị hãm sâu trong thù hận, Diệp Khai buộc phải nói ra sự thật về thân phận cả hai Diệp Khai mới thật sự là con của Bạch Thiên Vũ và Hoa Bạch Phượng còn Phó Hồng Tuyết là một cô nhi Bạch phu nhân đánh tráo với Diệp Khai vì mục đích trừng phạt Hoa Bạch Phượng cơ bản là đánh ghen đó mà. Vì thế, mối thù của Bạch Thiên Vũ không có chút xíu gì liên quan đến Phó Hồng Tuyết. Mang theo thanh hắc đao gãy làm đôi, Phó Hồng Tuyết lê bước rời đi. Theo như lời Diệp Khai trongCửu Nguyệt Ưng Phivà một số chi tiết trongThiên Nhai Minh Nguyệt Đaothì sau đó, Phó Hồng Tuyết trở về phụng dưỡng Hoa Bạch Phượng và chuyên tâm luyện đao pháp cho đến sự kiện trongThiên Nhai Minh Nguyệt vậy, Hoa Bạch Phượng đã nhận nhầm Phó Hồng Tuyết làm con đẻ, bà đã luyện trong 20 năm ép Phó Hồng Tuyết chỉ ghi nhớ tới hai chữ báo thù. Bà ép buộc Phó Hồng Tuyết học thứ võ công khó nhất, cầm thanh hắc đao tàn độc nhất để tế máu kẻ thù đã giết cha là một người mạnh mẽ, nhưng cuộc đời của Phó Hồng Tuyết lại tràn đầy bi kịch. Trong suốt bao nhiêu năm, cả cuộc đời y chỉ tồn tại hai chữ “báo thù”. Báo thù đối với y là nghĩa vụ thiêng liêng, là thứ giúp y “sống”. Ấy vậy mà, khi đại thù giết cha sắp thành công, y lại phát hiện ra, thật ra mối thù đó không thuộc về y, người bị giết hại cũng không phải cha y. Bi kịch lên đến đỉnh điểm khi lẽ sống của Phó Hồng Tuyết, bỗng chốc biến thành một thứ tro tàn. Với thanh hắc đao gãy làm đôi, Phó Hồng Tuyết lê bước rời đi. Kết thúc của hệ liệt “Biên Thành lãng tử” là tiền đề để mở ra sự kiện sau đó trong bộ “Thiên Nhai Minh Nguyệt đao”.Đến“Biên Thành Lãng Tử”, độc giả biết đến một Phó Hồng Tuyết 18 tuổi bị hận thù bóp nghẹt linh hồn, rất khác một Phó Hồng Tuyết 38 tuổi dù bị người hãm hại đến tột cùng đau khổ cũng không hề hận người, và đúng như câu “yêu nhau yêu cả đường đi lối về”. Người đọc có thể thấy mâu thuẫn trong hai nhân vật Tiểu Phó và Đại Phó không phải hai nhân vật khác nhau mà là hai giai đoạn trong quá trình phát triển của một nhân vật. Người đọc hay nói tác giả Cổ Long “ác” với nhân vật Phó Hồng Tuyết khi bao nhiêu bi kịch đều đổ dồn xuống đầu Phó Hồng Tuyết. Thế nhưng, bác vẫn dành cho Phó Hồng Tuyết rất nhiều tình cảm và tâm huyết, bằng chứng là bác đã xây dựng một Phó Hồng Tuyết gần như hoàn chỉnh về mặt phát triển tính cách từ một thiếu niên nóng nảy trongBiên Thành Lãng Tửcó chi tiết nói rằng Phó Hồng Tuyết vốn rất nhiều tình cảm, đầy nhiệt huyết nhưng phải kìm nén tất cả cảm xúc của mình vì báo thù, mù quáng vì thù hận trong“Biên Thành Lãng Tử”trở thành một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh trong“Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao”. Trong quá trình phát triển tính cách nhân vật đấy, nét xuyên suốt và nổi bật ở con người Phó Hồng Tuyết là nghị lực và sự kiên cường đáng ngưỡng mộ. Những đau khổ mà anh gánh chịu dù chỉ một trong số đó thôi cũng đủ cho nhân vật khác hắc hoá, thế nhưng Phó Hồng Tuyết không bao giờ. Có lúc anh xuống đáy tuyệt vọng nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn có thể vùng lên, chặt đứt gông xiềng trói buộc để hướng đến ánh sáng. Nếu bạn xót xa cho Phó Hồng Tuyết ở đoạn kết“Biên Thành Lãng Tử”thì hãy yên tâm, đến đoạn kết“Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao”, anh đã trút bỏ đau khổ và tìm được “minh nguyệt” của mình ý nghĩa của “minh nguyệt” trong tựa truyện.Bi kịch là thế, nhưng hình ảnh của Phó Hồng Tuyết vẫn in sâu vào tâm trí người đọc kiếm hiệp Cổ Long. Tay trắng, trắng như bạch tuyết; đao đen, đen như cái chết. Tay của Phó Hồng Tuyết không bao giờ rời khỏi chuôi đao, và chiếc chân què thì cứ thế lết đi. Chu Nhất Long thể hiện sự lạnh lùng băng giá của cả nhân vật, một vai diễn với trái tim nồng ấm ẩn chứa sau một vẻ cô độc, lạnh lùng.***“Mã Phương Linh thấy gì?Thị trông thấy sáu thứ Một góc áo trắng cùng một thanh huyết kiếm, một góc áo đen cùng một thanh cổ đao, và cuối cùng, một góc áo xanh thẫm cùng một ngọn tiểu đao độc nhất vô Lý Phi tiểu đao phản chiếu ánh trăng. Bàn tay Mã Phương Linh run rẩy sờ lên cổ họng.”Ở một phân đoạn khác“Phó Hồng Tuyết chợt dừng chân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếngCó phải là các hạ chăng?Diệp Khai cũng dừng chân, rồi từ từ thốtCâu đó, đáng lẽ phải do tại hạ hỏi! Có phải là các hạ chăng?Hai người cùng đứng lại, cùng nhìn nhau, bất thình lình cùng Khai thốtLần thứ nhất, tại hạ thấy các hạ cười.Trích “Biên Thành lãng tử” – Cổ Long
phó hồng tuyết yêu ai